Ngày ấy, tim Ban Minh Kỳ vẫn luôn đập thình thịch vào buổi tối.
Hắn nằm ở trên giường trằn trọc, suy nghĩ ý của biểu muội.
Biểu muội nói, nàng thắng rồi. Nàng có một nguyện vọng cần hắn thực hiện, nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể nói. Đợi lúc nàng muốn nói, hắn phải đồng ý không thể phản đối.
Lúc nàng nói ra những lời này, tim hắn đã bắt đầu đập thình thịch thình thịch. Đập đến nhiệt liệt mà vui sướng, đập đến sợ hãi nhưng lại tràn ngập chờ mong.
Hắn nghĩ, hắn cũng không phải kẻ đần, hắn hiểu ý của biểu muội.
Trong ánh mắt nàng nhìn hắn, tràn đầy sự yêu thích, lời nàng muốn nói, là mến mộ sao?
Nghĩ đến khả năng này, hắn lại ngồi nằm bất an, lúc thì đứng lên lúc lại nằm xuống… Nếu không phải chân không được, nhất định hắn phải đứng dậy nhảy một chút.
Nhưng vẫn là vấn đề kia, hắn khắc thê.
Ý nghĩ này lại khiến cho hắn lập tức tâm lặng như nước, xen lẫn đau khổ.
… Biểu muội biết chuyện hắn khắc thê không? Nếu biết rồi, vẫn có thể thích hắn sao?
Hôm nay hắn lại chưa kịp hỏi thử.
Ban Minh Kỳ nằm trên giường, che trái tim đau đớn lại. Ngày hôm sau mặt ủ mày chau, sáng sớm Đại phu nhân đến thăm hắn thì nhìn thấy, đau lòng vô cùng, nói: "Con đây là lại làm cái gì!"
Ban Minh Kỳ cúi đầu: "Mẫu thân, người không hiểu."
Đại phu nhân vừa bực vừa cười: "Ta không hiểu… Ta hiểu hơn con nhiều."
Bà nói: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492132/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.