Khi Chiết Tịch Lam nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thán phục.
Tuổi nàng không được tính là lớn, mới từ Vân Châu đến kinh đô, nữ nhi của quan nhỏ, lại chính xác như lời nói hôm nay, phụ thân bởi vì quan vụ bộn bề mà chưa từng tự mình giáo dưỡng, mẫu thân và trưởng tỷ bởi vì tiểu nhân cố ý mà chết sớm chưa từng răn bảo, nhưng những lời nói ra này, một câu "binh sĩ Vân Châu, trong mười người thì đã có chín người chết trận, phụ nhân Vân Châu, nơi nơi toàn là goá phụ", lại đủ để cho nàng xứng đáng được với hai chữ "minh châu".
Lúc này đây, không có ai có thể trả lời nàng được là vì sao cô nương kinh đô lại mỉa mai nàng không có mẫu thân cùng trưởng tỷ dạy bảo, lúc này đây, không có ai có thể trả lời nàng vì sao rõ ràng là gia quyến của người vì nước vì dân, nhưng lại bị người ta châm biếm là thiếu giáo dưỡng.
Lúc này đây, đã có võ tướng bắt đầu lộ vẻ xúc động.
Chiết Tịch Lam không nghe được động tĩnh xung quanh, nhưng sự yên lặng bao trùm nơi đây lại để cho nàng biết được hẳn là mình không có nói sai.
Nàng từ từ thở ra một hơi khí đục, biết rõ vở kịch trên đài này, một màn kịch này của mình đã xướng xong rồi.
Vẻ mặt Hoàng đế u ám, thật lâu không nói gì. Ông biết rõ Chiết Tịch Lam không có nói sai. Ông cũng không phải là một tên hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492118/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.