Chiết Tịch Lam có một xấp khăn tay màu nguyệt bạch, mặc dù đã cho đi ba cái, nhưng nàng không thấy đau lòng chút nào cả.
Khăn này không phải nàng bỏ bạc ra mua.
Nàng nhớ mang máng, khăn này hẳn là ngày nào đó tháng chín năm Cảnh Diệu thứ mười một, nàng bất chấp bão cát vào thành Vân Châu tìm cha nàng, bởi vì ngày đó bão cát lớn, nàng đã đi một đường nên lúc đến phủ nha trên mặt đầy đất cát.
www.wattpad.com/user/thilathila
Lúc đó nàng cũng không để ý, ngồi ở sương phòng của phủ nha chờ Chiết Tùng Niên. Bởi vì thời Gian chờ đợi dài, nàng nằm sấp trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy, sai dịch ở nha môn đã cầm xấp khăn tay này đưa cho nàng, cười nói: "Lúc nãy có quý nhân đi ngang qua, thấy trên mặt con có bụi đất nên đã dặn dò ta đưa cho con những cái khăn này… Lam Lam, chất vải của khăn này vô cùng tốt, con phải quý trọng."
Chiết Tịch Lam liền hỏi: "Là ai vậy ạ?"
Sai dịch lắc đầu: "Không biết. Chỉ biết là một vị phu nhân, đội mũ rộng vành thôi, ta không nhìn rõ mặt. Mà con cầm lấy đi, dù sao cũng là cho không."
Chiết Tịch Lam không hỏi nữa. Nàng sống từng đó thời gian, rất hiểu một đạo lý. Các vị quý nhân có chút nhân từ lương thiện, một cái nhẫn, một chiếc khăn tay trên người bọn họ ngang với số tiền ăn uống cả tháng của người nghèo khổ.
Sự hào phóng nhất thời của giàu có là sự may mắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492115/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.