Một câu người tốt không phân biệt nam nữ, nói cho Thịnh Trường Dực phải cau mày.
Thịnh Sóc khổ tâm khuyên nhủ, thấy cuối cùng hắn cũng đã thả lỏng thì biết đúng đường rồi, thế là nhân đôi nỗ lực, thở dài nói: "Người nghĩ xem, người tốt này, không chỉ không phân biệt nam nữ mà còn không phân biệt cả già trẻ nữa đấy."
"Thế tử gia, người không được tính là trẻ tuổi nhỉ? Cho nên ấy à, nói không chừng ở trong lòng Chiết cô nương, người chỉ là một bà lão thôi."
Thịnh Trường Dực nghe vậy, suýt chút phun một hớp trà nóng ra ngoài. Hắn đặt chén trà xuống, cực kỳ không vui, rũ mắt trong phút chốc rồi đá tới một cước, Thịnh Sóc đã quá quen thuộc với chiêu này nên vặn qua một bên ngay, hì, không đá trúng.
Hắn thuận thế quỳ trên mặt đất, trung thành tận tụy: "Thế tử gia, thuộc hạ đều là vì muốn tốt cho người, lại đợi tiếp nữa thì món ăn đều đã nguội cả rồi."
"Người đừng trách thuộc hạ nói chuyện khó nghe, đây vốn là sự thật."
Đúng lúc Kim Đản Ngân Đản vào lều, không nghe thấy lời nói phía trước mà chỉ nghe thấy một câu cuối cùng này. Lại thấy Thịnh Sóc quỳ trên mặt đất với vẻ mặt u sầu, bọn hắn trước tiên là hả hê khi thấy người ta gặp họa rồi sau đó mới quỳ xuống xin giúp.
Kim Đản: "Thế tử gia, Sóc ca nói chuyện đều luôn rất khó nghe, ỷ vào tên của mình êm tai nên luôn chửi bọn thuộc hạ là hai tên đầu đất… thật chướng tai. Con người huynh ấy luôn là như thế, người đừng so đo với huynh ấy."
www.wattpad.com/user/thilathila
Ngân Đản cũng gật đầu: "Phải đó, huynh ấy luôn mắng người… Thế tử gia, huynh ấy mắng Thế tử gia rồi sao?"
Thịnh Sóc theo thói quen đập mỗi tên một cái, đánh hai người đi tới trong góc ngồi xổm rồi sau đó lại quỳ xuống lần nữa, nói với Thịnh Trường Dực: "Thế tử gia, lời thuộc hạ nói, người thử suy nghĩ thêm đi ạ, đừng đợi đến cuối cùng người vất vả khổ cực trải đường cho nàng xong, kết quả đến chỗ này của người, vịt tới tay… À không, phượng hoàng tới tay lại bay mất."
Lúc này Thịnh Trường Dực đã ngồi xuống, dửng dưng khoát khoát tay: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta tự có quyết định."
Thịnh Sóc thở dài: "Vâng."
Hắn gọi hai tên Kim Đản Ngân Đản cùng đi ra, đứng ở bên ngoài mành cửa thở dài than ngắn. Quả thật hành binh đánh trận hắn thành thạo nhưng chuyện tình yêu thì những kẻ bọn hắn này hai mắt không mò mẫm tới phương bắc được. Đều là kẻ độc thân, chẳng ai giúp nổi ai.
Chỉ là nhìn Ban gia cũng đã viết thư cho Chiết đại nhân rồi, hắn thật sự sốt ruột. Đợi đến lúc thư của Chiết Tùng Niên được gửi lại, việc này căn bản đã không còn chỗ trống để xoay xở. Chẳng lẽ đến lúc đó Thế tử gia còn muốn đi cướp tân nương sao?
Có điều… viết thư… Đúng nha, loại ngày đông này, lại là ngày tết, khoái mã không đi nổi, thuyền cũng đi không nhanh, từ kinh đô đưa tin đi Thanh Châu sợ là cần hơn hai tháng, đến lúc đưa thư đến, lấy thư của Chiết Tùng Niên đưa về lại là hai tháng.
Vậy là bốn tháng nhỉ? Nếu hắn giở chút thủ đoạn trên đường thì là năm tháng.
Giữa mày Thịnh Sóc nhiễm lên vẻ vui mừng. Chỉ bốn năm tháng thôi cũng đã đủ cho bọn hắn làm rất nhiều chuyện.
Với tư cách là kẻ phụ họa trong bụng Thế tử gia, hắn dám khẳng định ắt hẳn trong lòng Thế tử gia có tính toán này.
Nhưng mà… Trong bốn tháng này, Thế tử gia phải làm thế nào mới có thể dụ dỗ Chiết cô nương về Vân Châu đây?
Chuyện này thật sự không đoán được. Gần đây Thế tử gia làm việc ngay cả hắn cũng không nói cho biết. Hắn cảm thấy có một số việc như lọt vào trong sương mù, không nhìn rõ được.
Hắn lại thở dài lần nữa, vô cùng cảm thấy có khả năng chính mình còn không thể gọi là tâm phúc bên cạnh Thế tử gia. Bằng không thì đáng ra rất nhiều chuyện hắn phải được biết trước.
Nghĩ tới đây, mặt hắn lại đầy vẻ u sầu. Kim Đản Ngân Đản chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn khuyên hắn: "Sóc ca, về sau huynh đừng nói chuyện khó nghe như vậy nữa, huynh xem Thế tử gia cũng tức giận rồi kia kìa."
Ngân Đản tò mò: "Sóc ca, huynh mắng Thế tử gia cái gì vậy?"
Thịnh Sóc bị bọn hắn làm cho nổi cáu, mắng: "Cút sang một bên, đừng có làm phiền ta."
Kết quả mành phía sau khẽ động, Thế tử gia đi ra. Thịnh Sóc vội vàng đi tới: "Thế tử gia, người muốn đi đâu ạ?"
Cũng đã là buổi chiều rồi, không lâu nữa trời sẽ tối, buổi tối Bệ hạ còn có gia tiệc đấy.
Thịnh Trường Dực hờ hững nói: "Đi… Đi phủ Nam Lăng Hầu, ta nhớ tới có chuyện còn chưa nói với Chiết cô nương."
Ánh mắt Thịnh Sóc sáng lên, lập tức nói: "Vâng!"
Sau đó thấy trên người Thế tử gi không có đồ gì, dừng một chút, chần chừ nói: "Bảo thạch chúng ta mang đến còn có rất nhiều… Thế tử gia, không mang theo một chút ạ?"
Đi gặp người khác còn được, nhưng đi gặp Chiết cô nương mà đi tay không được sao?
Hắn luôn cảm thấy phải mang một chút đồ mới thỏa đáng.
Thịnh Sóc vừa nói như vậy thì Thịnh Trường Dực đã dừng bước, hắn cũng không hề nói gì nhưng ngay cả Kim Đản với Ngân Đản cũng đã biết nên làm cái gì. www.wattpad.com/user/thilathila
Kim Đản: "Thuộc hạ đi lấy một túi bảo thạch."
Ngân Đản: "Chúng ta còn mang theo vàng lá nữa… cần một chút không ạ?"
Thịnh Sóc: "Đi lấy đi lấy, đều mang theo."
Kim Đản Ngân Đản theo tiếng mà đi, Thịnh Sóc lại nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, người như vậy mới đúng, cô nương gia sao, không thể vẫn luôn không gặp mặt, bọn họ có bệnh hay quên, đặc biệt là Chiết cô nương, người không thấy những nam nhân khác bên cạnh nàng ấy sao? Đều đã đấu giống như gà trống rồi."
"Nam nhân hữu tình này cũng giống như khổng tước vậy, kéo cái đuôi xinh đẹp ra, còn xoè đuôi đấy."
"Những người đó đều xoè đuôi vẫy đuôi, người lại đang ngồi ngay ngắn… mấy cái đuôi của bọn hắn đều cùng tụ lại che mất người rồi."
Con mắt Thịnh Trường Dực nhìn Thịnh Sóc đầy nguy hiểm, Thịnh Sóc cũng không sợ, hắn tự đánh giá bản thân là người trung thành tận tụy!
Nhưng cũng không dám nói thêm nữa, chỉ nói một câu cuối cùng.
"Bốn người Phó Yến Tùy Ban đều ngồi vào bàn dùng bữa uống rượu cả rồi, Thế tử gia, người còn chưa có ghế để ngồi vào bàn đâu, người nhìn xem hậu quả việc này…"
Sau đó bại trận dưới ánh mắt ngày càng u ám của Thịnh Trường Dực, lẩm bẩm một câu: "Không nói thì không nói, lại còn nhìn người ta như vậy."
Đợi đến sau khi Kim Đản Ngân Đản dùng túi gấm đẹp mắt đựng bảo thạch và vàng lá đến, Thịnh Sóc lại không yên tâm, tự mình mở ra xem qua, sau khi xác định không sai mới nói với Thịnh Trường Dực: "Được rồi ạ."
Thịnh Trường Dực ừ một tiếng: "Vậy thì đi thôi."
Một đám người đi về phía phủ Nam Lăng Hầu bên kia, trên đường còn chạm mặt những Thế tử của Phủ châu khác. Thịnh Trường Dực rất được Hoàng đế thích, hai ngày này lại nổi bật, trực tiếp đầu phục Tứ Hoàng Tử, người của Tứ Hoàng Tử hết sức thân thiết với hắn, người thân cận với Thái tử cũng đi quanh hắn.
Có điều cái người Thịnh Trường Dực này, tuy nói chuyện không tính là mặt mày cau có nhưng con người hắn thật sự lạnh nhạt, ngươi nói một câu hắn đáp ngươi một câu, thế nào cũng sẽ không nói nhiều.
Thái độ rõ ràng, mọi người đều là Thế tử, hắn còn là một Thế tử Vân Châu nên không có ai thèm để ý đến hắn nữa.
Cũng có người cười nói: "Ngươi đi sang phía nữ quyến bên kia.. đi tìm ai à?"
Thịnh Trường Dực: "Khang Định cô mẫu. Người nói, người muốn mời ta ăn bữa cơm."
Những người khác liền nghĩ tới chuyện hôm qua. Chuyện kia ngày qua là đánh vào mặt Tần gia, Trưởng công chúa Khang Định xưa nay có thù oán với Tần gia, tuy mười mấy năm chưa từng nói lại nhưng mọi người cũng đều biết được.
Nên cũng có thể rõ ràng nguyên do Trưởng công chúa Khang Định mời bữa cơm này là gì. Có điều hiện tại canh giờ này... bọn họ hỏi: "Hiện tại cũng không phải giờ ăn cơm, mà buổi tối còn có gia yến Bệ hạ ban..."
Thịnh Trường Dực lại lộ ra một tia nghi hoặc: "Nhưng cô mẫu nói muốn cảm ơn ta, bảo ta bây giờ đi."
Người quen thuộc Trưởng công chúa Khang Định liền cười nói: "Nhất định không phải cô mẫu muốn cảm ơn ngươi theo cách đó. Cô mẫu ấy à, cảm thấy thiếu nợ ân tình thì luôn trả như vậy."
Ví dụ như hiện tại, không ở giờ cơm gọi Thịnh Trường Dực tới ăn cơm, vậy hiển nhiên là không ăn được.
Thịnh Trường Dực kiên nhẫn nghe hắn nói chuyện xong, sau đó từ biệt, tiếp tục đi về phía trước. Thịnh Sóc nhỏ giọng hỏi: "Thế tử gia, chúng ta thật sự phải đi chỗ Trưởng công chúa Khang Định bên kia sao ạ?"
www.wattpad.com/user/thilathila
Thịnh Trường Dực vừa đi vừa nói: "Ừ, đưa nàng đi một chuyến. Chiều nay nàng đến chính là ý này."
Thịnh Sóc: "Được luôn."
Thịnh Trường Dực nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của hắn, dừng bước một chút, còn nhắc nhở nói: "Đến phủ Nam Lăng Hầu, ở trước mặt nàng, ở trước mặt người nhà của nàng, không thể nhắc đến chuyện ta… ta ái mộ nàng."
Thịnh Sóc nhíu mày: "Vì sao ạ?"
Thịnh Trường Dực: "Không có vì sao."
Bởi vì nói vào lúc này thì thật sự không gặp được nàng nữa, cũng không có được sự tin tưởng của nàng.
Thịnh Sóc sốt ruột, còn muốn nói gì đó nữa, Thịnh Trường Dực quay đầu, nói: "Nhưng có một chuyện ngươi nói rất đúng."
"Cô nương gia, không thể không gặp mặt, phải thường gặp mới phải."
Cũng không phải mỗi phần tình cảm ái mộ đều là ở mức cao nhất mới gặp nhau. Hắn cho là sau khi nàng đến điểm cao nhất thì có thể tự do chút, nhưng mà yêu thương khó nói, ai còn nói được rõ ràng đây?
Hắn không trì hoãn không chậm chạp đi về phía trước, Thịnh Sóc ở đằng sau nghe xong lời này, trái lại cười lên: "Chuyện này đúng rồi mà. Không thể lập tức nói ra nhưng cũng phải từ từ mưu tính."
Kim Đản cùng Ngân Đản cũng không biết Thế tử gia nhà mình đã sớm nổi lên tâm tư với Chiết Tịch Lam, nghe thấy lời nói của hai người cứ mơ hồ không rõ.
Không đợi bọn hắn ngẫm nghĩ, Thịnh Sóc đã trợn mắt nhìn tới một cái: "Lát nữa đừng nói bậy nói bạ…. không, tốt nhất hai người các ngươi đừng có nói."
Hai Đản ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuộn lại với nhau thành một cục, thành một con chim cút.
Thế là một chủ ba tớ đã đến phủ Nam Lăng Hầu, Thịnh Sóc ở bên ngoài nói với Xuân Huỳnh trước: "Thế tử gia nhà chúng ta muốn nói chuyện với Chiết cô nương."
Xuân Huỳnh vội vàng nói: "Vâng ạ."
Nàng vén mành lên, bên trong có tổng cộng bốn người. Một là Ban Minh Nhụy và Bá Thương sau khi Yến Hạc Lâm đi rồi lại tới nói chuyện phiếm, còn có chính là Ban Minh Kỳ vừa nãy vẫn luôn ở đây.
Xuân Huỳnh nhìn, yên tâm cười nói: "Cô nương, Vân Vương Thế Tử gia đến ạ."
Chiết Tịch Lam tò mò đứng lên, nhỏ giọng nói: "Đoán chừng là tới hỏi ta muốn ngài ấy làm chuyện gì."
Nàng vui vẻ đi ra ngoài, phía sau đi theo ba người khác.
Thịnh Trường Dực đứng ở trong gió, thấy nàng mới đầu đi ra bị lạnh cổ liền nói: "Đi vào trong nói chuyện?"
Chiết Tịch Lam còn chưa có tiếp lời, Thịnh Sóc đã lập tức nói tiếp một câu: "Ý của Thế tử gia chúng ta là sợ cô nương lạnh."
Hắn tích cực quá rồi.
Chiết Tịch Lam ngẩn người trong nháy mắt: "Hả?"
Thịnh Sóc: "..."
Vẫn là không có kinh nghiệm mà. Hắn nhìn thấy Ban Minh Kỳ đi từ trong lều ra nên có hơi sốt ruột. Vừa sốt ruột là lại muốn giải thích một chút cho Thế tử gia.
Có điều hiển nhiên là lời giải thích của hắn cũng không được tính là tốt lắm. Lại nhìn về phía Kim Đản Ngân Đản: "Quà cho Bá Thương thiếu gia có mang theo không?"
Chiết Bá Thương vẫn rất thích ba người bọn hắn, đã chạy đến bên người Kim Đản. Nghe vậy ngẩng đầu, hạnh phúc nói: "Đệ còn có quà sao?"
Thịnh Sóc: "Ừ, đều là đồ chúng ta không dùng được nên cho đệ chơi."
Kim Đản buồn bực không lên tiếng lấy túi gấm ra, Ngân Đản cũng chỉ chỉ túi gấm trong tay mình, lại chỉ chỉ trong tay Kim Đản.
Chiết Bá Thương vẻ mặt lờ mờ, Chiết Tịch Lam lại suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải Thịnh Sóc đại ca lại không cho các huynh nói chuyện không?"
Kim Đản gật gật đầu.
Thịnh Sóc: "..."
Hắn đang muốn giải thích lại nghe Thế tử gia nói: "Chiết cô nương, ra chỗ khác nói chuyện đi."
Chiết Tịch Lam còn chưa gật đầu lại thấy Ban Minh Kỳ đã trở nên căng thẳng.
Từng người từng người này, thế nào mà cứ vô cùng vô tận, có phải một lát nữa sau khi Thịnh Trường Dực đi rồi, đến cả Phó Lý và Tùy Du Chuẩn cũng phải đến một chuyến?
Hắn nghĩ nghĩ, nói với Chiết Tịch Lam: "Biểu muội, ta có mấy câu muốn nói trước với Thế tử gia một chút."
Chiết Tịch Lam: "Vậy sao? Vậy huynh nói trước đi ạ."
Ban Minh Kỳ chống nạng, nhảy lên nhảy xuống dẫn Thịnh Trường Dực đi đến trong góc.
Chiết Tịch Lam tò mò nhìn thoáng qua nhưng cũng không hề nghĩ nhiều. Ngược lại là Ban Minh Nhụy hiểu rõ đại ca nhà mình nên liếc thêm một cái.
www.wattpad.com/user/thilathila
Đại ca ca cực kỳ lạ lùng. Không phải huynh ấy nói Vân Vương Thế tử không thích Lam Lam sao? Sao còn căng thẳng hơn cả gặp tướng quân vậy.
Nàng không biết, Yến Hạc Lâm đã gây cho hắn áp lực quá lớn, bằng không thì cũng sẽ không căng thẳng đến thế.
Ban Minh Kỳ cảm thấy chính mình hiện tại thật là một người chống chọi bốn người, thời thời khắc khắc phải mưu tính tốt, nếu không, không chú ý một cái thì sẽ thành người đi nhà trống.
Hắn lôi kéo Thịnh Trường Dực*, nghiêm túc nói: "Thế tử gia, ngài biết vừa nãy Yến tướng quân đến nói cái gì không?"
Thịnh Trường Dực: "Ta không có mặt ở đó nên đương nhiên là không biết."
Ban Minh Kỳ: "... Thế tử gia, ta biết tâm tư của ngài, ta cứ trực tiếp nói thẳng ra đi."
Thịnh Trường Dực liếc hắn một cái, lại nhìn về phía chân hắn, không giận tự uy: "Ta tâm tư gì?"
Ban Minh Kỳ sửng sốt: "Ngài, tâm tư yêu thích biểu muội."
Thịnh Trường Dực khẽ cười: "Ta không có."
Ban Minh Kỳ: "Há?"
Thịnh Trường Dực: "Ta từng nói những lời yêu thích Chiết cô nương này sao?"
Ban Minh Kỳ lắc lắc đầu: "Đúng là không có."
Thịnh Trường Dực: "Vậy vì sao ngươi vu cáo hãm hại ta?"
Ban Minh Kỳ trợn tròn mắt.
Người này, người này rõ ràng như vậy, còn kém một câu thừa nhận sao?
Thịnh Trường Dực hờ hững sửa sang tay áo lại một chút: "Hôm nay ngươi còn nói ta là người tốt… ta đối xử tốt với Chiết cô nương, đương nhiên là bởi vì con người ta tốt."
"Con người ta tốt, vừa lúc nàng cần nên chúng ta ăn nhịp với nhau, ngươi có ý kiến gì sao? Ngăn cản nàng tới gặp ta? Hay là giúp nàng giải quyết vấn đề của nàng?"
Ban Minh Kỳ ngẩn ngơ ngay tại chỗ.
Thịnh Trường Dực lại nói: "Ta cùng với nàng đã quen biết từ nhỏ, có nhiều duyên phận, sự gian khổ và sự vui vẻ của nàng ta đều từng trông thấy cả, cho nên thân cận với nàng một chút, giúp đỡ nàng thêm một chút, có chỗ sai sao?"
Ban Minh Kỳ lắc lắc đầu.
Gió lạnh thổi tới, tiếng nói của Thịnh Trường Dực lần nữa vang lên, nghênh đón tiếng gió ào ào: "Ban thiếu gia, chỉ vì ngươi không giải quyết được vấn đề của nàng nên ta mới đến đây. Nếu ngươi có thể giải quyết thì ta đã không tới rồi.
Giết người không dao, không có gì hơn thế.
Hắn không nói thêm lời nào, đi đến bên cạnh Chiết Tịch Lam nói: "Khang Định cô mẫu mời ta với ngươi đến uống chén trà, bây giờ ngươi có rảnh không?"
www.wattpad.com/user/thilathila
Ánh mắt Chiết Tịch Lam sáng lên: "Được ạ, thần nữ có thời gian."
Nàng gấp không đợi nổi muốn gặp được Trưởng công chúa Khang Định. Sau đó nói với Ban Minh Kỳ và Ban Minh Nhụy: "Hai người giúp muội chăm sóc Bá Thương một lúc nhé, muội cùng Thế tử gia đi đến chỗ Trưởng công chúa bên kia, nhất định sẽ về trước tiệc tối."
Ban Minh Kỳ vẻ mặt cô đơn gật gật đầu: "Được."
Chiết Tịch Lam cười nói: "Biểu huynh, huynh về trước đi, ngày mai muội lên núi săn cho huynh một con nai."
Nàng vui vẻ theo Thịnh Trường Dực rời đi.
Thịnh Sóc bảo Kim Đản Ngân Đản đi về trước, chỉ mình đi theo. Vừa đi mấy bước, đã nghe Thế tử gia nói: "Vừa rồi, Ban gia thiếu gia hỏi có phải là ta thích ngươi hay không."
Chiết Tịch Lam đi không vững, thiếu chút nữa là té ngã. Nàng thật khó khăn ổn định lại, kinh ngạc: "Sao huynh ấy có thể hỏi người như vậy?"
Thịnh Trường Dực cũng làm ra vẻ mặt nghi hoặc: "Ta cũng không biết."
Chiết Tịch Lam nghĩ nghĩ: "Chắc vẫn là do tên ngốc Phó Lý kia ảnh hưởng đến huynh ấy."
Thịnh Trường Dực bình tĩnh dửng dưng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi trưởng thành rồi, đã có tình lang. Tuy ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng cũng đã có chuyện không hiểu bằng ngươi… cuộc đời này ta đối với chuyện tình yêu, thời thơ ấu không hiểu, thuở nhỏ không hiểu, hiện giờ lớn rồi, vẫn mù mà mù mờ như trước."
"Ta chưa bao giờ có nữ nhân, cũng chưa từng ở chung với cô nương gia, không biết cái gì mới là tình yêu. Mẫu thân phụ thân nói ta đã đến tuổi thành hôn nhưng ta lại không muốn bởi vì đến tuổi rồi thì thành hôn, vẫn muốn tìm được người mình thích giống như phụ thân mẫu thân."
Hắn nói cực kỳ rõ ràng, hờ hững, nói loại chuyện này giống như là "hôm nay ta không ăn bữa trưa", khiến cho lúc Chiết Tịch Lam kinh ngạc, còn có hơi xấu hổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]