Thịnh Sóc mở mày mở mặt.
Cuối cùng Thế tử gia cũng biết đòi cô nương chút gì đó rồi. Bằng không thì bốn người khác người ta đều cầm khăn xếp hàng đứng vẫy khăn về phía Chiết cô nương còn Thế tử gia chỉ có thể tay không thôi.
Quà sinh thần cũng là quà, cũng có thể làm tín vật.
Thịnh Sóc hài lòng liếc nhìn Thế tử gia: như vậy mới được chứ, đằng trước rầu rĩ chẳng nói năng gì làm hắn sốt ruột chết đi được.
Vẻ mặt hắn như vậy cũng không che dấu, vốn nghĩ đứng ở đằng sau thì hai người phía trước không nhìn thấy, ai biết Chiết Tịch Lam trùng hợp cúi đầu, trong chốc lát cúi đầu đó đã trông thấy qua khóe mắt.
Nàng tò mò hỏi: "Thịnh Sóc đại ca, huynh rất vui sao?"
Thịnh Trường Dực cũng nhìn sang.
Thịnh Sóc cứng ngắc giật giật khóe miệng, kéo ra một nụ cười khó coi, ấp úng nói: "Ở Vân Châu mấy năm này đều không thái bình. Thế tử gia không coi trọng quà sinh thần nên vẫn luôn chưa từng làm, ngoại trừ Vân Vương gia và Vương phi thì cũng không nhận quà mừng của những người khác. Vừa rồi Thế tử gia nhắc tới quà mừng lại muốn nhận nên thuộc hạ thấy vui."
Chiết Tịch Lam rất ngạc nhiên: "Như vậy ạ…"
Đều không nhận của những người khác, nhận của nàng sao....
Nàng cảm thấy lời này hết sức kỳ lạ.
Thịnh Trường Dực khẽ gật đầu: "Trước kia cảm thấy phiền phức, có điều hôm nay nhìn dáng vẻ nhận quà sinh thần của ngươi, hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xac-thuc-deu-tung-nem-khan-tay-cho-bon-ho/2492086/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.