Cung Nhất kinh ngạc nhìn Vô Ưu, lắc đầu một cái.
"Người trong lòng ngưỡng mộ?"
Cung Nhất vẫn lắc đầu.
Hắn cả ngày bận đến chết, làm gì có thời gian đàm tình thuyết ái (nói chuyện yêu đương),lại nói, cả ngày hắn chỉ có một cái mặt đen (mặt lạnh),cô nương nào sẽ thích.
Chẳng lẽ. . . . . .
"Quận chúa, người muốn chỉ hôn cho thuộc hạ sao?"
Vô Ưu cười nhạo, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cung Nhất khô khốc cười một tiếng, "Ha ha, ha ha, Quận chúa, nếu người có ý định này, ngàn vạn đừng chỉ một người quá xấu xí, dinh dưỡng không đầy đủ, ta thích béo ụt ịt, dễ nuôi!"
Vô Ưu cầm ly trà trên bàn lên ném về phía Cung Nhất, Cung Nhất cười né tránh.
"Cung Nhất, trở về, ta sẽ nói ca ca phạt ngươi lăn đinh bản (bàn đinh)!"
Cung Nhất kinh ngạc, "Quận chúa. . . . . ."
"Ta nói với ca ca, ngươi chửi bới ta, còn né tránh sự trừng phạt của ta!"
Cung Nhất hô to oan uổng, hắn không có, hắn bảo đảm với trời đất, hắn thật không có.
Cầu cứu nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy vội cúi đầu.
Trong lòng nghi ngờ.
Tiểu thư một lòng muốn có đứa bé, len lén chế thuốc uống, Cung Nhất lại ngu ngốc, giẫm phải tiểu thư.
Nàng nào dám cầu cạnh.
Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, đi xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn Cung Minh Duệ bị nâng lên, cả người nhếch nhác, âm u khẽ hừ cười, chuẩn bị lên xe ngựa trở về Lạc vương phủ.
"Ha ha, dạo này, thật là người không biết xấu hổ cũng dám ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-tuyet-sung-cuong-phi/1633253/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.