Sắc mặt Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vô cùng khó coi, không nghĩ tới gặp phải bầy sư tử, hiện tại phải làm sao bây giờ? Năng lực của các nàng căn bản đấu không lại bầy sư tử này a, chẳng lẽ nơi này là chốn chôn thân của các nàng?
Lúc này Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng có chút rối loạn, làm sao lại xâm nhập vào giữa đàn sư tử a~.
Các nàng hôm nay thực sẽ phải chết không có chỗ chôn sao, đằng sau tiếng bước chân ngày càng gần, Vân Ương Ương dẫn hai người Lăng Hàn Mai và Giang Nhược Tình chạy vội đến.
Nhìn thấy bốn năm đầu sư tử kia, ba người đồng thời ngây ngẩn cả người, có chút sợ hãi.
Bất quá ba người liền nhanh chóng cao hứng lên, Vân Ương Ương cười lớn mở miệng: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tiến vào, Hoa Kinh Vũ, xem ra hôm nay nhất định là ngày chết của ngươi, khẳng định ngươi sẽ trở thành thức ăn trong bụng bầy sư tử này, nếu không thì ngươi qua đây thành tù nhân cho chúng ta cũng được, ngươi chọn một đi.”
Trước có sói sau có hổ, nhất thời Hoa Kinh Vũ có một loại cảm giác vô lực, rõ là trời muốn diệt nàng, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, cố tình ngay tại lúc này lại gặp phải bầy sư tử a.
Đám người Vân Ương Ương ở phía trước đều không dám khinh thường, hai mắt nhìn chằm chằm vào bốn năm cái đầu hoàng mao (lông vàng) sư tử cách đó không xa, mắt như chuông đồng, miệng như bồn máu răng như kiền, những tên này rất lợi hại, mặc dù võ công của các nàng không tệ nhưng cũng không dám tùy tiện trêu chọc đám súc sinh đó, cho nên nếu bốn năm cái đầu sư tử kia mà động, các nàng nhanh chóng lui lại, để chủ tớ Hoa Kinh Vũ làm mồi cho đám sư tử.
Phía sau Hoa Kinh Vũ, đám sư tử đang rung đùi đắc ý bỗng giật mình động đậy, tiếng gầm sét đánh. Rung chuyển giữa núi rừng, thỏ cáo vội ẩn nấp, những con nai bên khe suối cũng nhanh chóng thu mình lại, trong rừng nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ có mấy cái đầu sư tử vàng, từng bước từng bước ngoe nguẩy đi tới, sắc mặt Hoa Kinh Vũ cùng Nha Băng lạnh như băng, mồ hôi lạnh theo quần áo chảy xuống, trong nháy mắt quanh thân lạnh buốt.
Nhan Băng run rẩy mở miệng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Không bằng quay đầu lại đi.”
Các nàng rơi vào tay đám người Vân Ương Ương, có lẽ vẫn còn một con đường sống, nhưng nếu rơi vào trong miệng mấy con súc sinh lông vàng này, chỉ có một con đường chết.
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lạnh lùng kiêu ngạo, híp mắt nhìn mấy con sư tử ngông cuồng trước mặt, trong mắt hiện lên tia sáng âm u, trầm giọng mở miệng: “Cùng bọn người kia liều mạng, đợi ta dùng độc xem có thể độc chết chúng nó hay không, sau đó chúng ta nhanh chóng rời đi.”
Nhan Băng không có cự tuyệt, lên tiếng đáp ứng, chú ý tới mấy con sư tử trước mặt.
Phía trước mấy con súc sinh lông vàng, mắt thấy cách đó không xa hai miếng thịt dao động, thân mình sư tử khẽ run lên dựng thẳng, nhún người liền hướng về phía hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng mạnh mẽ đánh tới, trong không khí bốc lên một cỗ mùi tanh hôi, đông thời thân mình khổng lồ của sư tử lao tới, thân hình Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng khẽ động, vội lui về sau, Vân Ương Ương cùng hai người đồng bọn bên cạnh, nhanh chóng mở miệng: “Đi, không cần chờ chết.”
Ba người thân hình vừa lui, lập tức quay đầu lại chạy, bất quá cũng không có chạy xa, mà là chạy đến một nơi tương đối an toàn, chỉ cần những con sư tử kia lại gần, các nàng liền chạy trốn, sẽ không bị sao, tóm lại chưa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ rơi vào miệng sư tử, Vân Ương Ương liền chưa từ bỏ ý định.
Quái vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thế công mang theo sức mạnh hủy trời diệt đất, tuy rằng trong lòng Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng bất an, cũng không muốn chờ chết, thân hình khẽ động lắc mình tránh thoát, cuồng sư* hướng các nàng nhào tới lại rơi vào một khoảng không, bùm bùm hai tiếng liền rơi xuống đất, mặt đất lại chấn động, rống, cuồng sư tức giận phát điên, mắt hổ trợn lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng, lúc này bốn năm con sư tử đã phân tán ra, bao vây Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng.
*Cuồng sư: sư tử điên cuồng, mãnh liệt.
Rống, rống, tiếng rống chấn động núi rừng vang lên, cành lá ào ào rơi xuống, đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai còn có Giang Nhược Tình cách đó không xa thấy vậy, ánh mắt dữ tợn cười rộ lên.
“Ha, ha, cái nữ nhân này sẽ bị tươi sống cắn chết.”
“Đúng a, thật là sảng khoái tâm hồn, nàng ta dám đánh ta, bị sư tử cắn chết là đáng đời.”
So với sự hưng phấn của đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai, thì trên mặt hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng đổ mồ hôi hột to như hạt đậu, bây giờ đang bị những con súc sinh lông vàng này bao vây ở giữa, các nàng dù muốn lui lại cũng không thể lui được, hiện tại xem ra chỉ có thể liều mạng đánh một rận sinh tử.
Từng cái miệng to như chậu máu lắc lư ở xung quanh các nàng, nước dãi theo đó nhỏ xuống, vô cùng khó ngửi.
“Tiểu thư.” Nhan Băng lo lắng kêu lên, trong tay Hoa Kinh Vũ nắm một ít phấn độc, dùng hết toàn lực ném ra, độc dược nàng ném ra không phải là loại kịch độc gì, chỉ là một loại độc gây hôn mê, chẳng qua là nàng không biết lượng độc kia có đủ để làm chúng bất tỉnh hay không.”
“Rống.”
Lúc này trời đất đều yên tĩnh, ngạt thở trước tử vong, kẻ khác dĩ nhiên cũng hoảng hốt theo, trời đất vạn vật, hóa thành hư ảo, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vội lách từ khe hở của mãnh sư đi ra, lúc này trên người cả hai đều là mồ hôi lạnh.
Sưu sưu sưu, giữa không trung có tiếng xé rách không khí của kim loại, gió cuốn mưa bay bắn qua, không ngờ là năm mũi tên cùng lúc, trong truyền thuyết năm mũi tên cùng lúc được bắn ra nhất định phải có lực cách tay đạt ngàn cân mới có thể thi triển ra tài bắn cung kinh người này.
Rống rống rống, phanh phanh phanh.
Thống khổ gào thét, tiếng vật nặng va chạm rơi xuống đất, cùng xuất hiện một lúc. Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan băng ngây người nhìn lại, lúc này mấy con sư tử đang bao vây chuẩn bị đánh về phía các nàng, thế nhưng đều phun máu ngã xuống đất, giờ phút này đang thống khổ giãy giụa, trên cổ mỗi con đều trúng một mũi tên màu vàng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khiến người khác buồn nôn.
Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước cố gắng kéo dài khoảng cách với mấy con súc sinh kia, một khắc trước các nàng đã suýt bỏ mạng bởi mấy con súc sinh lông vàng đó, vậy mà lúc này lại chết thảm dưới mũi tên, thật sự là hả lòng hả dạ, Hoa Kinh Vũ thật muốn vỗ tay khen hay, bất quá nàng cũng không quên mình cùng Nhan Băng còn có thể sống, chính là nhờ những mũi tên kia, cho nên hai người nhanh chóng ngẩn đầu tìm chủ nhân mũi tê kia, một đạo âm thanh quyến rũ khiến người ta mê muội như mùi rượu nếp ở trong rừng vang lên.
“Không nghĩ tới săn phải mấy tên nhức đầu này.”
“Chủ tử bắn cung càng ngày càng lợi hại.”
Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng vừa nghe thấy, sắc mặt không khỏi vui mừng. nhanh chóng nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy cách đó không xa đằng sau một cây Tùng to lớn có ba bốn người nhảy ra, ung dung đi tới, những người này giống như đi dạo ở rừng rậm Đen, cước bộ tao nhã nhàn rỗi, tựa như đang đi dạo ở hoa viên nhà mình.
Chỉ cần nhìn thấy phong thái ung dung của họ cũng đủ biết thân thủ của họ cực cao, cho nên cũng không hề sợ hãi dã thú ở rừng rậm Đen, chỉ dựa vào thân thủ mới vừa rồi, cũng có thể ở chỗ này hoành hành không có trở ngại, mấy con súc sinh lông vàng kia, lập tức bị hắn giết, có thể thấy được hắn lợi hại đến cỡ nào.
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng nhìn chằm chằm vào đám người, rất nhanh liền nhận ra người cầm đầu, không ngờ là người Yến Vân quốc nghe tên đều sợ hãi Tà vương Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.
Lúc này trong rừng rậm Đen, ánh sáng không nhiều, thế nhưng lại có thể rõ ràng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia, khuôn mặt giống như Tu La địa ngục, tràn ngập ánh sáng tà ác, con ngươi đen láy như ngọc âm u sắc bén nhìn thấu lòng người, mang theo huyết sắc, chỉ một cái liếc mắt, liền làm người ta cảm nhận được hắn là kẻ máu lạnh vô tình. Chỉ là lúc này trong tay hắn cầm một cây cung vàng chuôi hình một con rồng cuốn quanh, đạp ánh sáng mà đến, tựa như một vị anh hùng trong truyền thuyết từ trên trời giáng xuống.
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng ngây dại ra, không nghĩ đến người cứu bọn họ thoát khỏi miệng mấy con sư tử, lại là người được muôn dân Yến Vân quốc kính trọng Bắc U Ngũ điện hạ, nghe đồn người này thủ đoạn độc ác, máu lạnh vô tình, trong lòng cho tới bây giờ không quan tâm chuyện gì, nay lại có thiện tâm cứu giúp các nàng, hắn ngày hôm nay cứu các nàng có lẽ chẳng qua chỉ là là hứng thú nhất thời, nhưng mặc dù là hứng thú nhất thời cũng đã cứu các nàng một mạng, nhưng hắn cũng không phải cố tình muốn cứu các nàng, thật không biết nói gì cho phải đây?
Hoa Kinh Vũ đã phát hiện ra Nam Cung Lăng Thiên, thì tất nhiên hắn cũng phát hiện ra nàng, Nam Cung Lăng Thiên hướng nàng chậm rãi đi tới. bước chân ưu nhã cao quý, ống tay áo kim tuyến khẽ động, tựa như một bức màn máu hoa lệ tuyệt đẹp, khiến kẻ khác áp lực, không thở nổi, trên cẩm bào màu đen, thêu một đóa hoa lớn đỏ rực uyển chuyển, lộ ra vẻ yêu mị kì lạ như máu, làm tâm tình người khác không khỏi bất an khủng hoảng, hắn mang đến một cổ tôn nghiêm chấn áp, dĩ nhiên so với mấy con súc sinh lông vàng kia không hề kém, hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng một câu cũng không nói được, thẳng đến khi một thanh âm lạnh lẽo tà ma quỷ mị mê ly vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]