Chương trước
Chương sau
Báo gấm bị va vầu tường đến choáng váng kèm thêm máu đầy đầu hết sức chật vật, mọi người thấy biến cố trước mắt, trực tiếp hết chỗ nói.

Đây gọi là chuyện gì a, con báo này là một con báo ngu ngốc sao? Không giẫm chết tiểu gia hỏa kia thì thôi đi, thế nhưng còn đâm đầu vào tường, đem mình đụng đến máu thịt lẫn lộn.

Vân Ương Ương vừa thấy sủng vật này thế nhưng đụng đến tổn thương đầu, thật sự là vừa đau lòng vừa không nói nên lời, đây gọi là chuyện gì a, nhịn không được phát hỏa: “Vân báo, lên, cắn chết nó, cắn chết nó.”

Vân văn báo* lắc lắc đầu, vận động gân cốt một chút, lúc trước nhất định là nó tính sai, nhất định là như thế, nó lại nhìn chằm chọc Tiểu Bạch, vẻ mặt Tiểu Bạch sợ hãi lui về phía sau, sau đó ô ô kêu lên, rõ ràng là rất hoảng sợ.

* vân văn báo: con báo có hoa văn hình đám mây.

Vân văn báo mặc kệ nó, thân hình lại phóng lên lần nữa, giống như mãnh hổ xuống núi nhào về phía Tiểu Bạch, đồng thời đầu móng vuốt của chân trước nhô ra, một trảo liền hướng Tiểu Bạch chộp tới.

Lần này Tiểu Bạch trực tiếp thất kinh mà chạy, mắt thấy thân ảnh phía sau đến rồi, nó hoảng hốt chạy bừa, thân mình nhỏ xoay mình nhảy, gắt gao bắt được cái cổ vân văn báo, thân mình nhỏ ở trên cổ vân văn báo lắc qua lắc lại, đồng thời kêu ô ô, thật giống như sợ hãi đến sắp khóc vậy.

Vân văn báo nổi giận, không nghĩ tới hai lần ra tay đều để tên gia hỏa này chạy thoát, làm sao lại không nổi giận, mạnh mẽ lắc đầu, nhưng cũng không đem tên gia hỏa dán ở trên cổ kia ném đi được, nó cực kỳ buồn bực, ngao ngao kêu lên, phẫn nộ dị thường. Đầu hướng lên trời gầm rú, không ai chú ý tới Tiểu Bạch mãnh liệt trợn trắng hai mắt, con bà nó chứ kêu la cái gì, ngươi tưởng rằng ngươi kêu hai tiếng, Cửu U Linh hồ ta sẽ sợ ngươi sao.

Nó thừa lúc Vân văn báo sơ hở hướng lên trời gầm rú, rất nhanh vươn một móng vuốt, trong kinh hoảng lần mò dường như bắt được nhược điểm, một móng vuốt liền cào trúng một con mắt của vân văn báo, sau đó một trảo dùng lực, vân văn báo ngửa mặt lên trời gào thét, ngao.

Một tiếng kinh tâm động phách, toàn bộ người trong đại sảnh đều run rẩy lên, sau đó vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài.

Ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng nhìn lại, liền nhìn thấy một con mắt của vân văn báo thế nhưng bị cào mù, máu tươi chảy ròng, con ngươi lại bị một trảo cấp lấy ra, mà lúc này viên con ngươi kia vẫn còn ở trên tay của tiểu manh vật.

Tiểu gia hỏa kia tựa hồ có chút bất minh sở dĩ nhìn vào con ngươi kia (không rõ nguyên nhân),sau đó dường như sợ hãi, ô ô kêu lên, nhanh chóng từ trên thân của vân văn báo nhảy xuống, sau đó hai móng vuốt nhỏ dứt khoát đem con ngươi của Vân văn báo ném đi.

Lúc này nhìn lại vân văn báo kia có thể nói vô cùng thê thảm, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn nhau, đều không biết phải lí giải chuyện trước mắt như thế nào.

Lại nhìn tiểu gia hỏa bị hù dọa kia, còn đang ô ô kêu lên, dường như sắp khóc, thân mình nhỏ liên tục lui về phía sau, mắt thấy sắp lui đến bên cạnh đài cao, lui thêm một bước nữa liền sẽ rớt xuống đài cao.

Báo gấm ở giữa đài, sau khi kêu thảm thiết vài tiếng, rốt cục hoàn toàn điên cuồng, thân hình to lớn dùng hết sức bổ nhào về phía Tiểu Bạch, mọi người không khỏi lại hút khí.

Lần này tiểu manh vật xui xẻo chắc rồi.

Ai biết lúc thân hình to lớn của báo gấm vọt tới bên cạnh đài cao thì Tiểu Bạch lại dễ dàng nhanh nhẹn tránh ra, đồng thời nó dùng thủ đoạn, gần giống như chơi đùa, đại gia hỏa đi xuống, hai chân nó cùng lúc đạp, trực tiếp đem báo gấm từ trên đài cao đạp xuống, không phải là sức lực của nó lớn đến bao nhiêu, mà bởi vì lúc trước báo gấm xung lực quá lớn, lúc này chỉ cần hơi dùng sức một chút, liền đủ để ngã ra ngoài, còn Tiểu Bạch lại khôn ngoan lợi dụng cơ hội này.

Thẳng đến lúc này Tiểu Bạch vẫn không quên diễn trò, thân mình nhỏ tùy theo xung lượng của báo gấm, bị mang theo đi ra ngoài, tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Dùng hai móng vuốt bắt lấy lan can bên cạnh đài cao, liều mạng bò lên trên đài, bởi vì thân mình nhỏ rất béo, cho nên bộ dáng nhỏ có chút buồn cười, bò lên a bò lên, mất thật nhiều khí lực mới bò lên được, đặt mông ngồi ở trên đài cao, bày ra vẻ mặt mệt chết đi được.

Trong đại sảnh Nghênh Họa Lâu, mọi người hoàn toàn ngây người, nhìn tiểu tử trên đài cao kia, lại nhìn nhìn báo gấm đang hấp hối dưới đài cao, đây gọi là chuyện gì a?

Một Tiểu Báo vô cùng khổng lồ cùng một Tiểu Manh vật, Tiểu Báo vô cùng khổng lồ nửa sống nửa chết, Tiểu Manh vật hoàn hảo một chút chuyện cũng không có.

Đến tột cùng là Tiểu Manh vật rất may mắn, hay là Tiểu Báo này quá ngu ngốc, mọi người thấy vậy liền không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu rõ có vấn đề ở đâu.

Lúc này có người kêu lên: “Tiền của ta a.”

Một tiếng kêu này, kinh động đến bao nhiêu người, lúc trước bọn hắn chính là đặt cược báo gấm này thắng, bây giờ nó lại thua, tiền của bọn họ đã trôi theo nước rồi a.

Mọi người đều mang vẻ mặt hận ý trừng mắt nhìn đầu báo gấm kia, mẹ kiếp ngươi là Tiểu Báo sao? Ngươi chính là một đầu heo, một đồ ngu ngốc, nếu không tại sao lại thua chứ.

Ngươi nói ngươi thua bởi ai không thua, ngươi lại thua bởi một tiểu hồ ly, chúng ta oán gì được đây?

Vân Ương Ương cũng hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn vào báo gấm nửa chết nửa sống, không phải uy phong lẫm liệt sao? Tại sao lại không chiến đấu nổi như thế, cái này là xảy ra chuyện gì a?

Vân Ương Ương còn đang ngẩn người, Hoa Kinh Vũ lại chặn ngang nhấc Vân Ương Ương lên, đem nàng ném lên trên đài cao.

Trong đại sảnh, mọi người im lặng, chợt nhớ tới một chuyện, đó chính là tiền đặt cược, vốn cho rằng muốn xem Thái Tử Phi cởi quần áo, không nghĩ tới lại là Đại tiểu thư Vân gia.

Nha đầu chết tiệt kia, làm hại mình thua tiền, cởi quần áo cũng là đáng đời, đều là nàng tự chuốc lấy, nếu không phải do nàng khiêu khích Hoa đại tiểu thư người ta, thì bọn họ sẽ thua tiền sao?

Những người này vừa nghĩ đến đây liền tức giận, ở trong đại sảnh rống lên: “Cởi quần áo, cởi quần áo.”

Trong lúc nhất thời âm thanh ầm ỹ không ngừng. Lúc này đầu óc của Vân Ương Ương hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn không có biện pháp, nàng sợ hãi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng là một hoàng hoa khuê nữ sao có thể cởi quần áo được a, mắc cở chết người, nếu nàng thực sự làm, sau này khi lập gia đình, danh gia vọng tộc sẽ không thú, bởi vì nàng đã có vết nhơ.(TVTT: =.=’ bk mình là hoàng hoa khuê nữ không thể cởi quần áo thế mà lại đi thách đố người ta, mình là hoàng hoa khuê nữ bộ Vũ tỷ không phải chắc, hừ, cái này là ‘ngu thì chết chứ bệnh tật chi’ =.=’ đáng đời)

Vân Ương Ương nhìn mọi người dưới đài nhanh chóng suy nghĩ, giả hôn mê hay là giả chết.

Hoa Kinh Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra chủ ý của nàng, cúi người nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi dám hôn mê, ta liền dám lột y phục của ngươi, đem ngươi ném ra đường.”

“Hoa Kinh Vũ, ngươi?” Vân Ương Ương hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, hận không thể cắn chết nữ nhân này.

Dưới đài cao, Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình thấy sự tình náo lớn, vẻ mặt cười cười kêu lên: “Hoa tiểu thư, Hoa tiểu thư, chúng ta đùa giỡn thôi, chuyện này coi như xong đi, ngươi nhìn báo gấm của chúng ta cũng sắp không còn hơi thở rồi.”

Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình cùng nhau nói, Hoa Kinh Vũ trên đài cao lạnh lùng nhìn các nàng, tức giận mở miệng: “Lúc trước các ngươi đã làm gì, khi nàng mở miệng quy định tiền đặt cược các ngươi chạy đi đâu? Lúc này lại nói như thế?”

Lăng Hàn Mai cùng Giang Nhược Tình nói không ra lời, sắc mặt giống như hổ thẹn, dữ tợn trừng Hoa Kinh Vũ, nữ nhân chết tiệt này, các nàng tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.

Trong đại sảnh, không ít người kêu lên: “Cởi quần áo, cởi quần áo.”

Bọn họ thua tiền, tốt xấu gì cũng được xem thân thể trần trụi của Đại tiểu thư Vân phủ một lần, cũng tính là đáng giá, bằng không không phải là cái gì cũng đều không vớt vát được sao?

Mọi người đang ồn ào, đột nhiên thang gác lầu hai có tiếng bước chân vang lên, đồng thời một đạo thanh âm mềm nhẹ ôn hòa vang lên: “Đại tỷ tỷ.”

Cùng lúc với thanh âm này, mọi người dừng lại thanh âm nhìn qua, chỉ thấy Nhị tiểu thư Hoa Như Yên của Hoa gia lã lướt ôn nhu từ lầu hai đi xuống, Hoa Như Yên vừa xuất hiện liền trưng ra một nụ cười ôn nhu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Đại tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi cùng Ương Ương lại náo loạn, tỷ muội chúng ta tự mình giải quyết, lát nữa ta thay Đại tỷ tỷ giáo huấn Ương Ương một chút được không?”

Ánh mắt Hoa Kinh Vũ đột nhiên rét lạnh, nàng ngược lại không nghĩ tới Hoa Như Yên thế nhưng cũng ở tửu lâu này, nói như vậy, ngày hôm nay Vân Ương Ương làm ra những chuyện như vậy, chưa chắc là chủ ý của nàng, mà rất có thể là chủ ý của Hoa Như Yên, hơn nữa vân văn báo gấm này, dựa vào Vân Ương Ương chỉ sợ không có được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.