Chương trước
Chương sau
Edit: Cửu Trùng Cát

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Hoa Kinh Vũ cũng không chối từ, Tuyết Sơn Ngân Hào này đúng là trà ngon a, lúc trước nàng thật vất vả mới từ trong tay Nam Cung Cẩn lấy được một chút như thế, hiện tại khi không lại được một bình, vì sao không cần, hơn nữa lúc nãy cũng bởi vì tên gia hỏa này mà nàng mới bị hoảng sợ đấy chứ, đây là bồi thường.

“Đa tạ.” Hoa Kinh Vũ cười mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên nhíu mi một chút, nhưng không có nói cái gì, bên trong con ngươi tối đen ẩn chứa chút nhu hòa trở nên sắc bén, Hoa Kinh Vũ vẫn không có cảm giác gì, nhưng mà Nhan Băng ở một bên thì thấy có chút là lạ, nhìn Bắc U vương điện hạ, lại nhìn tiểu thư nhà mình, vì sao nàng có cảm giác vị Bắc U vương điện hạ này đối với tiểu thư nhà nàng có chút bất thường chứ, nhưng ngẫm lại tựa hồ không có khả năng lắm.

Trong ngọc đình, thanh âm trầm thấp giống như ủ rượu của Nam Cung Lăng Thiên vang lên: “Thế nào, chỗ ngồi này của bổn vương chắc cũng tạm được so được với phủ đệ chứ?”

Hoa Kinh Vũ đánh giá một vòng, có chút hâm mộ nói: “Đâu chỉ là tạm được a, thật sự là quá đẹp.”

Bất quá đáng tiếc chỉ thiếu một vị nữ chủ nhân, Hoa Kinh Vũ ở trong lòng thay Nam Cung Lăng Thiên tiếc hận một tiếng, mà lúc này khóe môi u ám của Nam Cung Lăng Thiên lại chứa ý cười khó hiểu, trong lòng thế nhưng muốn cùng với Hoa Kinh Vũ hòa hợp cùng một chỗ.

Đáng tiếc, phủ đệ xinh đẹp như vậy lại thiếu đi một nữ nhân, hắn nâng mắt nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, không nói gì thêm.

Ngoài đình xuất hiện vài thân ảnh đi đến, cầm đầu là một người có thân hình gầy, khuôn mặt ngược lại thập phần thanh tú, bất quá một đôi mắt thâm thúy tìm tòi nghiên cứu, cho thấy người này rất lợi hại.

Người này chính là đại quản gia của Bắc U vương phủ Bạch Trúc, phía sau Bạch Trúc có thủ hạ cầm theo một cái hộp gấm, rất hiển nhiên thứ để trong hộp gấm này chính là Ngũ Sắc Độc Liên.

Bạch Trúc vừa đi lại đây liền nhìn về phía chỗ ngồi của chủ tử nhà mình trong đình, cung kính mở miệng: “Ra mắt Vương gia.”

Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi gật đầu một cái, Bạch Trúc lại nhìn về hướng Hoa Kinh Vũ ngồi đối diện với chủ tử nhà mình, trong mắt hiện lên một ít kinh ngạc. Thân là đại quản gia của Bắc U vương phủ, đối với mắt nhìn người trên cơ bản tất cả đều nhận thức, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra nha đầu có dung mạo đen tuyền này chính là Thái tử phi tương lai của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy. Bất quá sao nàng lại cùng gia nhà bọn họ nhấc lên quan hệ, phải biết rằng gia nhưng mà ghét nhất Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, sao có thể cùng vị Thái tử phi này nhấc lên quan hệ, thế nhưng còn đem Ngũ Sắc Độc Liên đưa cho nàng, tuy rằng thứ này không phải thứ tốt gì, nhưng lại là thứ rất khó tìm.

“Ra mắt Hoa tiểu thư.” Bạch Trúc thập phần khách khí, có thể được gia nhà bọn họ mời vào Bắc U vương phủ, nữ nhân trước mắt này là người đầu tiên, ngay cả đệ nhất mỹ nhân kinh thành Giang đại tiểu thư cũng không có phần phúc khí này.

“Ừ.” Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía hộp gấm trong tay thủ hạ đứng phía sau Bạch Trúc, nàng nhanh chóng mở miệng: “Đó là Ngũ Sắc Độc Liên sao? Mang tới cho ta xem xem.”

Hoa Kinh Vũ vừa nhìn thấy Ngũ Sắc Độc Liên liền nóng vội lên, bất quá hộp gấm hoa lệ kia lại bị Nam Cung Lăng Thiên thuận tay đón lấy, Nam Cung Lăng Thiên mở hộp gấm ra, trong hộp đựng quả nhiên là một gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên tốt nhất, xem này ánh sáng màu sắc này, Ngũ Sắc Độc Liên này thế nhưng còn là một vật thượng phẩm.

Thần sắc kích động của Hoa Kinh Vũ ở đối diện đều rơi vào mắt của Nam Cung Lăng Thiên, cảnh này khiến cho hắn dâng lên tò mò, thản nhiên mở miệng: “Ngũ Sắc Độc Liên này nhưng mà vật rất độc, ngươi muốn thứ này làm gì?”

Hoa Kinh Vũ nghe Nam Cung Lăng Thiên nói xong, cẩn thận nhìn hắn, sợ hắn thay đổi, không cho nàng nữa. Nam Cung Lăng Thiên buồn cười nói: “Bổn vương không phải người nói không giữ lời, ngươi đừng lo lắng, bổn vương chỉ là tò mò, ngươi muốn gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên này làm cái gì, đây chính là vật rất độc a.”

“Ta muốn chế một viên thuốc, đang thiếu một loại dược liệu chính là gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên này.”

Hoa Kinh Vũ thật cũng không có giấu diếm Nam Cung Lăng Thiên, Nam Cung Lăng Thiên nhướn đôi mày dài rậm, con ngươi lóe ra u quang, nha đầu này thế nhưng biết chế độc, thế nào người hắn phái đi lại không có tra được tin tức này chứ.

“Ngươi thế nhưng biết dùng độc, còn có thể chế độc?” Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên hơi hơi híp lại, đối với Hoa Kinh Vũ càng phát ra ngạc nhiên.

“Đúng vậy, từ trước đến nay ta rất thích nghiên cứu các loại độc.”

“Nếu biết dùng độc, vì sao trước kia còn chịu thiệt như vậy chứ?” Nam Cung Lăng Thiên nhớ tới vết thương mới cũ không đồng nhất trên người Hoa Kinh Vũ, quanh thân lơ đãng bao trùm hơi thở lạnh lẽo, nghĩ đến vết thương này, hắn liền một bụng lửa giận, chút nợ này hắn sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với với bọn người đã khi dễ người nàng.

Hoa Kinh Vũ nhướn cao mi, ôn nhu mở miệng: “Trước kia tuy rằng biết dùng độc, nhưng không biết chế độc, chế độc chỉ là gần đây mới biết.”

Nam Cung Lăng Thiên cũng không nói thêm cái gì, đưa tay đem Ngũ Sắc Độc Liên đưa tới chỗ Hoa Kinh Vũ: “Cho ngươi, bất quá Ngũ Sắc Độc Liên này là thập phần độc, tuy rằng ngươi biết chế độc, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ đặt bên trong hộp gấm – Ngũ Sắc Độc Liên, lập tức cao hứng, thật sự là quá tốt, lần sau, nàng có thể đều chế thuốc để áp chế chất độc của sư tỷ, nghĩ như vậy, nàng hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hoa Kinh Vũ cầm lấy vật nọ, đứng dậy nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên: “Đa tạ Bắc U vương gia, nếu ngày sau có gì cần đến chỗ của ta, nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.”

Tuy rằng nàng biết lời này có chút buồn cười, bất quá lời khách sáo không thể không nói a, tự mình thiếu người ta thật nhiều chuyện, hiện tại lại được không một gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên, thật không biết khi nào thì có thể hoàn trả.

Khuôn mặt của Nam Cung Lăng Thiên lại hiện lên ý cười như có như không, thanh âm trầm thấp lại vang lên: “Thật đúng là nha đầu vô tình a.”

Cầm được thứ mình cần rồi liền khẩn cấp rời đi, xem ra tựa hồ còn muốn giữ khoảng cách với hắn nữa chứ, nha đầu này tựa hồ không giống như những nữ nhân khác a, điều này cũng hoàn toàn khiến cho hắn tập trung lực chú ý: “Tiễn Hoa tiểu thư ra phủ đi.”

“Vâng, Vương gia,” Bạch Trúc lên tiếng trả lời, an bài thị vệ của Bắc U vương phủ tiễn hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng rời đi.

Hoa Kinh Vũ đã lấy được Ngũ Sắc Độc Liên, ngay cả trà cũng uống rồi, không nhất thiết phải lưu lại nữa. Đối với Nam Cung Lăng Thiên vị vương gia, nàng chung quy không muốn tiếp xúc quá nhiều, tâm tính người này thật sự là quá khó đoán, cho nên tốt nhất vẫn nên xa xa một tí.

Đợi cho Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng rời đi, Bạch Trúc nhìn về phía Thanh Trúc, sau đó hai người cùng nhau nhìn về hướng chủ tử bí hiểm nhà mình đang ngồi trong đình, vẻ mặt mang theo ý cười quỷ dị, ánh mắt như có như không ẩn chứ ánh sáng quỷ quyệt khác thường, cảm giác này khiến cho da đầu hai người bọn họ có chút run lên: “Vương gia, sao người lại yên lặng để cho nữ nhân tiến vào vương phủ, còn đem Ngũ Sắc Độc Liên đưa cho nàng.”

Thanh Trúc nhún vai, tỏ vẻ không hiểu chủ tử nhà mình muốn làm gì, nói thật, nếu dung mạo của Hoa Kinh Vũ đẹp như thiên tiên, bọn họ còn có thể đoán gia nhà mình là gặp đúng người nên động tâm tư, nhưng mà hiện tại nhìn Hoa Kinh Vũ xem, chính là tiểu nha đầu đen đúa xấu xí, vô luận như thế nào gia cũng không thể trở thành đói bụng ăn quàng được, sao có thể động tâm tư với Hắc nha đầu này, nếu thật sự là như thế, làm sao Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã sống nổi a.

Mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Lăng Thiên híp lại, đó là ý cười bất chấp điên cuồng: “Các ngươi không biết là nàng không giống với người khác sao?”

Bạch Trúc và Thanh Trúc hai người mang theo vẻ mặt khó hiểu, cái gì không giống a, ngoại trừ không xinh đẹp như những nữ nhân khác, bọn họ thật đúng là không thấy cái gì là không giống như nữ nhân bình thường, đáng tiếc thân ảnh tao nhã trong đình đã miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến hai thuộc hạ đang mê man không hiểu gì ở phía sau.

Hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng ngồi xe ngựa một đường quay lại học viện Ngọc Hoàng, trong xe ngựa, Nhan Băng còn đắm chìm ở bên trong cao hứng của việc uống một ly trà 100 lượng, không ngừng nói thầm.

“Tiểu thư, Bắc U vương phủ này thật đúng là có tiền a, có thể dùng trà một trăm lượng một ly, còn tùy tiện đem ra chiêu đãi khách nhân, vừa rồi đưa cho người một bình, người nói bọn họ đến tột cùng có bao nhiêu có tiền a.”

“Người ta có tiền là chuyện riêng của người ta, ngươi quan tâm chuyện này làm gì?”

Hoa Kinh Vũ tương đương không nói gì mắt trợn trắng, một bên Tiểu Bạch cũng phối hợp mắt trợn trắng, trong lòng khinh bỉ Nhan Băng, chính là, người ta có nhiều tiền hơn nữa thì cũng là của người ta, không phải của ngươi, cũng không phải của ta, lại càng không phải của Tiểu Vũ Nhi nhà chúng ta, thật là…

Xe ngựa một đường quay lại thư viện Ngọc Hoàng, hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng vừa đi vào cửa lớn của học viện Ngọc Hoàng, thì nhìn thấy Tiểu Chiêu nghênh diện đi đến, trên gương mặt phấn phấn nộn nộn của tên gia hỏa này tràn đầy ý cười dâm đãng, tựa hồ giống như xuân tâm đang nhộn nhạo, Hoa Kinh Vũ có chút giật mình sợ hãi, nữ nhân này không phải mới thất tình sao, không phải bộ dáng sống không bằng chết ư, thế này mới qua bao lâu a, thì đã sống trở lại rồi, nói cho đúng hơn là nàng ta đây là lại nhìn trúng ai.

Tiểu Chiêu không biết suy nghĩ trong lòng Hoa Kinh Vũ, nhanh chóng chạy lại, một phen túm cánh tay của Hoa Kinh Vũ, tương đương bất mãn trách Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, ngươi rất không đủ thú vị, trong nhà cất giấu một đại mỹ nam như vậy, thế nhưng không nói cho tỷ một tiếng, có phải hay không không đủ thú vị, vậy Hách Liên kia ngươi giữ đi, tốt xấu cũng lưu lại cho ta một người a.”

Lời của nàng ta Hoa Kinh Vũ nghe xong không hiểu ra sao, cái gì gọi là nhà của nàng cất giấu một đại mỹ nam a, còn có cái gì kêu Hách Liên nàng cứ giữ đi a, nàng và Hách Liên Hiên chỉ là bằng hữu có được không.

“Ngươi nói là ai a?” Hoa Kinh Vũ nhíu mày hỏi, vài người đi về phía sân ở của nàng, trên đường lại thấy được hai ba nha đầu đầy mặt đỏ bừng, không ngừng nhìn nàng, tựa hồ muốn tiến chào hỏi lại ngượng ngùng.

Đây là xảy ra chuyện gì a? Hoa Kinh Vũ càng phát ra ngạc nhiên.

Tiểu Chiêu lại nói: “Ca ca của ngươi a, ngươi không phải có ca ca kêu là Hoa Thiên Tầm sao? Chẳng lẽ hắn không đúng một đại mỹ nam sao? Hắn tới tìm ngươi, lúc nãy ta đem hắn đưa tới chỗ ở của ngươi rồi, như thế này ngươi phải nhớ kỹ giúp ta giới thiệu, nhớ chưa?”

“Ca của ta? Hoa Thiên Tầm?”

Trong đầu Hoa Kinh Vũ lập tức hiện ra một thiếu niên mĩ mạo như hoa, nam tử tóc mai được quấn gọn gàng, mi thanh mục tú, nam tử có diện mạo xuất sắc kia đúng là nghĩa huynh Hoa Thiên Tầm của Hoa Kinh Vũ, nghe nói từ nhỏ Hoa Thiên Tầm đã được mẫu thân của nàng thu dưỡng, vẫn rất đau hộ nàng, nhưng mà hắn hai năm trước đã rời khỏi Hoa gia đi tòng quân, trong trí nhớ nàng nhớ rõ trước lúc hắn rời nhà đã nắm tay nàng nói.

“Vũ Nhi, ca ca hôm nay sở dĩ rời đi, đó là vì muốn về sau được cường đại, đợi đến lúc ca ca cường đại rồi, ta sẽ trở về bảo vệ ngươi, đến lúc đó không có người nào có thể khi dễ Vũ Nhi, cho nên đáp ứng ca ca, hai năm nay phải tự bảo vệ mình, chỉ cần hai năm, hai năm sau sẽ đến phiên ca ca đến thủ hộ ngươi.”

Hiện tại chính là hai năm sau, quả nhiên hắn y theo lời hứa đã trở lại, trong lồng ngực Hoa Kinh Vũ cảm động, tuy rằng hiện tại nàng không phải Hoa Kinh Vũ của đời trước, nhưng phần tình cảm kia vẫn còn giữ lại trong lòng nàng.

Nàng thật đúng là muốn nhìn một chút sau thời gian hai năm, người nam nhân này trưởng thành thành bộ dáng gì? Hai năm trước hắn còn có chút ngây ngô, tuy rằng cố gắng bảo hộ nàng, nhưng mà có đôi khi vẫn phải lực bất tòng tâm, bất quá nếu không có hắn bảo hộ, có lẽ Hoa Kinh Vũ đã mất mạng từ khi còn bé rồi.

Cước bộ của Hoa Kinh Vũ nhanh hơn, một đường thẳng đến chỗ ở của mình, Tiểu Chiêu phía sau theo sát nàng, một lần nữa dặn dò nàng: “Vũ Nhi, đừng quên phải đem ta giới thiệu cho ca ca ngươi, nhớ rõ không đó.”

Hoa Kinh Vũ mặc kệ nha đầu này, rất nhanh đi vào sân ở của mình, đi về hướng chính sảnh.

Trong chính sảnh, một người im lặng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ánh sáng của trời chiều chiếu vào từ ngoài cửa, chiếu rọi lên nam tử một thân cẩm y màu thủy lam, phảng phất nhộn nhạo giống như nước.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, một đạo thân ảnh từ trong ánh sáng vàng xuất hiện, đứng ở giữa hào quang, bất động thật lâu một chút, đưa mắt nhìn người nam nhân trong chính sảnh, nam nhân vẫn có bộ dáng quen thuộc như trước, chỉ là không còn ngây ngô giống trước kia, nhiều thêm một phần nội liễm trầm ổn, giống một thanh bảo kiếm ẩn giấu mà không phát, quanh thân lơ đãng sự lợi hại kinh người ngấm ngầm, làm cho không người nào có thể bỏ qua, khóe môi hắn như có như không ẩn chứa ý cười, tuy rằng đạm bạc nhưng ấm áp, hắn giang hai tay, nhìn Hoa Kinh Vũ.

“Vũ Nhi, Thiên Tầm ca đã trở lại, muội có khỏe không?”

Hoa Kinh Vũ lại bất động, bởi vì nàng cảm thấy ôm ấp này là nguyên chủ đời trước, cũng không phải chính nàng, tuy rằng phần ôm ấp này hấp dẫn nàng, ngực của hắn ấm áp tựa như Ninh Duệ hoài bão của kiếp trước, làm cho nàng khát vọng.

Hoa Thiên Tầm thấy nàng không nhúc nhích, hơi hơi nhíu mi, đau lòng mở miệng: “Vũ Nhi, là trách Thiên Tầm ca trở về muộn sao? Thực xin lỗi.”

Hoa Kinh Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, nếu nàng là thế thân của đời trước, như vậy ôm ấp này giờ đây đã thuộc về nàng, nàng nở nụ cười một chút chạy như bay tới: “Thiên Tầm ca, ngươi đã trở lại.”

Hoa Thiên Tầm nhanh chóng vòng cánh tay, ôm Hoa Kinh Vũ lại, nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, ta đã trở về, về sau sẽ không có người nào dám khi dễ muội nữa, ta sẽ bảo vệ muội, Hoa gia không ai có thể khi dễ ngươi.”

Một câu cuối cùng hung hăng rơi xuống đất, trong đó không che giấu lãnh ý âm u lạnh lẽo, trong lòng Hoa Kinh Vũ ấm áp, dịu dàng đáp nhẹ: “Ừ.”

Ngoài cửa, có người khác chạy vội tiến vào, người phía trước chính là Nhan Băng, Nhan Băng vừa nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Đại thiếu gia, người đã trở lại.”

Hoa Thiên Tầm nhẹ nhàng buông Hoa Kinh Vũ ra, nắm tay nàng đi đến một bên ngồi xuống, nhìn về phía Nhan Băng: “Ừ, ta đã trở về, Nhan Băng, ngươi làm không tệ, thiếu gia ta sẽ có thưởng lớn.”

“Tạ đại thiếu gia,” Nhan Băng nở nụ cười, chỉ cần đại thiếu gia trở về, tiểu thư ở Hoa phủ sẽ không còn bị người bắt nạt.

Đại thiếu gia tuy là nghĩa tử mà phu nhân thu nhận, nhưng bởi vì thiên phú của hắn cực cao, người lại cực Thông Tuệ, cho nên ở Hoa gia địa vị rất cao, có hắn ở đây, không ai dám tùy tiện khi dễ tiểu thư.

Trong chính sảnh, không khí ôn hòa mà sung sướng, đột nhiên một đạo tiếng ho khan đột ngột vang lên, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng nhìn về phía phát ra tiếng ho khan kia, ngoại trừ Tư Đồ Tiểu Chiêu tên gia hỏa này còn có thể là ai đây, nàng vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ nhìn lại, nhanh chóng nháy mắt mấy cái, Hoa Kinh Vũ làm bộ như không thấy, cố ý trêu nàng.

Tiểu Chiêu nháy mắt mãi mà không nhận được hồi đáp, mặt nhăn thành con giun, cuối cùng cũng may có Hoa Thiên Tầm dịu dàng cất tiếng hỏi, mới đánh gãy nỗi thống khổ của nàng.

“Vị tiểu thư này là?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.