Hoa Thiên Tầm ở cùng Hoa Kinh Vũ trong Khinh Vũ Các thẳng đến buổi chiều mới rời đi, thời điểm rời đi còn đích thân phân phó thủ hạ chặt chẽ thủ hộ bên ngoài Khinh Vũ Các, không cho phép người khác tới gần nàng.
Hoàng cung, không ít người ngồi trong Minh Đức Cung, thượng tại chủ vị phía trên là Yến Vân quốc lão hoàng đế Nam Cung Lẫm.
Nam Cung Lẫm vừa qua năm mươi tuổi, thân hình cao lớn như cây hoè, ngũ quan cương nghị, khuôn mặt rắn rỏi, tự nhiên mạnh mẽ toát lên khí chất đế vương, hắn cao đầu ngồi trên thượng điện, mâu quang âm ngao thâm thúy nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn cùng Thái tử Nam Cung Nguyên Huy đang quỳ dưới hạ điện.
Lúc này Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cả người đầy thương tích, quần áo trên người đã rách bươm, làm sao còn có nửa điểm thái độ ung dung tao nhã của Thái tử.
Lão hoàng đế Nam Cung Lẫm sắc mặt ẩn ẩn trầm trọng, bất quá vẫn chưa nói gì, nhìn Nam Cung Cẩn bên người Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, tức giận mở miệng: “Nam Cung Cẩn, ngươi sáng sớm không ngủ được chạy đến Đông Cung Thái tử phủ phát điên cái gì, nghe nói ngươi chẳng những đuổi giết Thái tử, còn phát hoả ngay tại Đông Cung, đem phủ Thái tử thiêu hủy một nửa, có phải hay không?”
Lão hoàng đế dứt lời, một bên Hoàng hậu sắc mặt khó coi trừng mắt hướng Nam Cung Cẩn liếc một cái, thật sự là làm xằng làm bậy, thế nhưng dám làm đến sự tình như vậy, thật sự là quá quắt, dù thế nào, Thái tử cũng là Thái tử của hoàng thất, Nam Cung Cẩn làm như vậy là quá mức, Hoàng hậu sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn.
Nàng trừng Nam Cung Cẩn, tức thì có người đến che chở cho hắn, Thái hậu bên cạnh hoàng đế từ tốn nói: “Con à, ngươi đừng làm sợ Tiểu Cẩn Nhi, hắn lá gan luôn luôn nhỏ, nếu đem tiểu hài tử dọa đến hỏng, cũng không tốt, đây cũng là cháu ruột của hoàng đế ngươi.”
Trong đại điện, rất nhiều người không nói gì, Nam Cung Cẩn này mà nhát gan, cái rắm ấy, nếu như hắn nhát gan như lời Thái hậu, cớ gì chạy đến Đông Cung Thái tử phủ đi giết người phóng hỏa? Dám đến Đông Cung Thái tử phủ giết người phóng hỏa, còn nhát gan, quá doạ người đi, phi.
Bất quá không ai dám cùng Thái hậu khiêu khích, chính hoàng đế cũng không dám, huống chi là người khác.
Thái hậu này là mẫu thân ruột của hoàng đế, để hoàng đế thuận lợi ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, Thái hậu không biết hao tốn bao nhiêu tâm tư, suy nghĩ bao nhiêu chủ ý, mới làm cho nhi tử mình đăng cơ làm hoàng đế, hoàng đế bây giờ dám một chút đối bà không tốt sao? Tuy rằng tâm tình buồn bực, nhưng lão hoàng đế vẫn kiềm chế ngữ khí, nhìn Nam Cung Cẩn.
“Nam Cung Cẩn, ngươi thành thật khai ra đi, vì cái gì chạy đến Đông Cung Thái tử phủ giết người phóng hỏa.”
Nam Cung Cẩn bĩu môi, giận dữ trừng mắt liếc nhìn Thái tử, hung hăng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Cẩn Nhi sở dĩ đuổi giết Thái tử, chính là vì Thái tử phái người ám sát Tiểu Vũ Nhi, khiến cho Tiểu Vũ Nhi bị thương rất nặng, thoi thóp còn có một hơi. Nếu trong tay Thất hoàng huynh không có dược liệu, chỉ sợ một mệnh của nàng đã không còn. Cẩn Nhi cùng Tiểu Vũ Nhi có chút giao tình, nhìn thấy nàng trọng thương như vậy tự nhiên là đau lòng, hơn nữa Cẩn Nhi cực kỳ tức giận, thân là Đông Cung Thái tử, ngôn hành thế nhưng không hợp lễ như thế, đường đường Thái tử điện hạ lại phái người ám sát một nữ nhân, loại sự tình này nếu truyền ra ngoài, không biết người trong thiên hạ này đánh giá hắn thế nào, hắn còn xứng làm Thái tử sao?”
Nam Cung Cẩn vừa dứt lời, Thái tử thân mình loạng choạng, thần thái run run một chút, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hoàng đế sắc mặt tối sầm, Hoàng hậu trên mặt cũng là khó có thể tin, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy không chớp mắt, tỏ vẻ không có khả năng.
Dưới đại điện ngoài Nam Cung Cẩn và Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, còn có một số các hoàng tử hoàng thất, bọn người Ninh Vương, Lỗ vương, Khánh Vương, cùng Bắc U Vương đều ở đây. Ngoài các hoàng tử, ngay cả các vị hậu phi cũng có mặt, mọi người được chứng kiến cảnh Thái tử ăn nghẹn khuất, trong lòng kêu lên một tiếng thống khoái, trên mặt mỗi người ẩn ẩn nét cười thấy người khác gặp họa, đồng thời trong lòng bọn họ đều cho rằng Thái tử cơ hồ cùng bọn người vô dụng ngu ngốc ngang bằng nhau.
Thái tử gấp gáp mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần cái gì đều không làm, xin phụ hoàng minh xét.”
Nam Cung Cẩn vừa nghe ý tử của Nam Cung Nguyên Huy, thập phần khinh thường hừ lạnh: “Dám làm không dám nhận, ngươi cũng quá hèn hạ, có bản lĩnh dám làm thì dám gánh vác.”
Nam Cung Cẩn dứt lời, không đợi Nam Cung Nguyên Huy mở miệng, lại quay người nhìn Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên đang lười biếng dựa người trên đại điện: “Hoàng bá bá nếu không tin, liền hỏi Thất hoàng huynh, Thái tử có phải hay không dám làm ra loại chuyện này?”
Lão hoàng đế Nam Cung Lẫm nhìn Nam Cung Lăng Thiên, lại nhìn Thái tử, không khỏi thở dài mạnh một hơi, người này có khả năng lại không màng làm Thái tử, kẻ không có khả năng sứ mệnh lại phải làm Thái tử, thật không biết hắn đã tạo cái nghiệt gì: “Lăng Thiên, chuyện này là như thế nào?”
Nam Cung Lăng Thiên hướng về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, nhìn hắn lúc này mặt mày trắng bệch, thân mình thế nhưng có chút phát run, tựa hồ tùy thời yếu ớt ngất xỉu đi, Nam Cung Lăng Thiên cặp mắt u ám, lóe ra suy nghĩ khó hiểu, bất quá đối với câu hỏi của lão hoàng đế, hắn cũng không nói thẳng Thái tử đã làm gì, chỉ thản nhiên mở miệng: “Việc này đến tột cùng có phải Thái tử làm hay không, không ai biết, chúng ta lại không có chứng cớ, không nên phỏng đoán đủ loại chuyện xảy ra giữa Thái tử và Hoa tiểu thư, tuy nghe rằng hiện nay không tốt lắm, Thái tử dường như vẫn là người biết rõ nhất đi.”
Nam Cung Cẩn vừa nghe lời nói của Nam Cung Lăng Thiên, không khỏi bất mãn kháng nghị: “Thất hoàng huynh, ngươi như thế nào nói giúp hắn?”
Nam Cung Lăng Thiên nhíu mi, liếc mắt quét qua tất cả mọi người trong đại điện, cả bọn hoàng tử hậu phi ở đây mong mỏi hắn đứng ra đả kích Thái tử cùng Hoàng hậu, hắn sao lại làm cho bọn họ như ý. Một đôi ngươi sâu thẳm không thấy đáy của Nam Cung Lăng Thiên chậm rãi rơi xuống trên người Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, Thái tử thật đang sợ hãi như bộ dáng mặt ngoài sao? Nam Cung Lăng Thiên không để ý đến Nam Cung Cẩn, khóe môi câu ra ý cười tà mị.
Thượng chủ vị trên đại điện, lão hoàng đế không nói gì, thâm trầm cúi đầu nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, phát hiện Thái tử sắc mặt tái nhợt, bộ dáng quá mức tầm thường, mặc kệ chuyện này có phải hắn làm hay không, nhưng biểu hiện của hắn lúc này vẫn làm ông thất vọng, đây là Đông Cung Thái tử sao? Thật muốn lập chiếu phế bỏ hắn. Bất quá lão hoàng đế quay đầu nhìn Hoàng hậu bên cạnh, cuối cùng nhịn xuống, lão hoàng đế Nam Cung Lẫm cùng Hoàng hậu lưỡng tình tương duyệt, hiện tại hai người bọn họ tình cảm nồng thắm không phai, ông không muốn làm cho Hoàng hậu thương tâm, cực kỳ kìm nén không nói gì.
“Nguyên Huy, việc Hoa tiểu thư bị trọng thương hôm nay tuy rằng không có chứng cớ chứng minh là ngươi làm, nhưng ngươi xưa nay cùng Hoa tiểu thư bất hòa, khó tránh khỏi làm cho người khác sinh nghi, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt, không được xảy ra bất kỳ rắc rối nào nữa.”
“Dạ, lời phụ hoàng giáo huấn, nhi thần nhớ kỹ.”
Thái tử Nam Cung Nguyên Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong điện những người khác lòng tràn đầy thất vọng, nhất là vài vị hậu phi có con, sắc mặt đều thập phần khó coi, các vị hậu phi đều là nhân tinh, biết Thái tử sở dĩ an ổn ngồi trên Đông Cung Thái tử vị, chính là bởi vì tình cảm sâu đậm của Hoàng đế cùng Hoàng hậu, nếu không có Hoàng hậu chống đỡ, chỉ sợ Thái tử đã sớm bị phế đi, làm sao có thể vững vàng ngồi ở vị trí Đông Cung Thái tử tới bây giờ.
Cho nên nói muốn trừ Thái tử, tất trước phải trừ bỏ Hoàng hậu.
“Nam Cung Cẩn, thân là Hiếu Thân Vương phủ Tiểu vương gia, ngươi không phân rõ thị phi, chỉ nghe tin đồn, liền chạy đến Đông Cung Thái tử phủ đuổi giết Thái tử, còn thiêu hủy Đông Cung. Án phạt hôm nay bắt đầu, cấm cửa trong Hiếu Thân Vương phủ, chuẩn một tháng không ra khỏi phủ một bước.”
“Hoàng bá bá, không công bằng, rõ ràng là hắn phái người ám sát Tiểu Vũ Nhi, như thế nào hắn không có việc gì, còn ta bị cấm túc,” Nam Cung Cẩn ấm ức, đáng tiếc lão hoàng đế đều đã đứng dậy, không thèm quan tâm đến hắn.
Nam Cung Cẩn ngẩng đầu cầu cứu Thái hậu, Thái hậu cũng liếc hắn một cái, nhưng không phản đối đem tiểu ma này đầu cấm chừng một tháng, thằng cháu này lá gan quả thật lớn, Thái tử tốt xấu cũng là Đông Cung Thái tử, ngươi chẳng những đuổi giết hắn, còn đem Đông Cung thiêu mất phân nửa, kia Thái tử nhưng là con hoàng đế nha, ngươi là con Vương gia, ai lớn ai nhỏ tốt xấu phải phân rõ.
Lão Thái hậu đối với tiểu ma đầu này bày ra mặt không nói gì, làm bộ không thấy được thần sắc Nam Cung Cẩn, đánh ngáp một cái rồi dẫn cung nhân rời đi.
Từng nhóm hậu phi hoàng tử trong cung đều tự cáo an lui ra ngoài. Nam Cung Cẩn giận dữ hung hăng trừng mắt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài, liền thấy Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên đang đợi hắn ngoài điện, Nam Cung Cẩn đối với Bắc U Vương liếc mắt một cái, không thèm quan tâm đến hắn, lập tức đi thẳng qua, cái tên chết tiệt này, lúc trước ở đại điện lại không giúp hắn, hiện tại hắn không nhận hỗn trướng này làm bằng hữu.
Nam Cung Cẩn hừ lạnh trong lòng, Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên không nói chuyện, một đường theo sau lưng hắn ra ngoài, Nam Cung Cẩn giận tới mức không nín được rồi, hắn đi được một đoạn, hung hăng dừng bước, quay lại chất vấn Nam Cung Lăng Thiên: “Bắc U Vương, ngươi đi theo ta làm gì?”
“Đây, không phải ta theo nhà ngươi, đây là đường ra cung nha.”
“Hừ,” Nam Cung Cẩn hừ lạnh một tiếng, xoay người lại đi, không thèm quan tâm đến Nam Cung Lăng Thiên, Nam Cung Lăng Thiên mở miệng: “Ngươi giận cái gì?”
“Vừa rồi trên đại điện, vì sao không nói giúp ta, Tiểu Vũ Nhi thiếu chút nữa bị hỗn đản này hại chết, ngươi lúc trước không phải cũng tức giận sao? Lúc nãy sao lại không đứng ra lên tiếng, chỉ cần ngươi đứng ra, ta tin tưởng hoàng bá bá tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Thái tử, xem hỗn đản này về sau còn dám hay không?”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không muốn vạch mặt Thái tử sao? Vấn đề là căn bản chúng ta không có bằng chứng chứng minh Thái tử sai người làm chuyện này, ngươi bắt thích khách đến đây làm bằng chứng sao? Chúng ta chỉ nghe lời nói của Hoa Kinh Vũ, tuy rằng nàng nói sự thật, nhưng không thể bằng một câu của nàng, liền nhận định Thái tử là người chủ mưu. Muốn buộc tội Thái tử, phụ hoàng tất nhiên cần chứng cớ, chúng ta lấy cái gì cho hắn, Thái tử vẫn là Thái tử, hơn nữa thời điểm này không thể phế Thái tử, nếu phế bỏ hắn lúc này, Yến Vân quốc chỉ sợ liền rối loạn, Yến Vân quốc chúng ta một khi loạn, các quốc gia khác đương nhiên thừa dịp gây rối, thiên hạ chỉ sợ phong yên tương khởi, đến lúc đó sinh linh đồ thán, thiên hạ máu chảy thành sông, chẳng lẽ ngươi hy vọng như vậy.”
Nam Cung Lăng Thiên nói một đống như vậy, Nam Cung Cẩn một câu cũng không đáp được, kỳ thật hắn làm sao không biết điều này, cho nên dưới tình huống bình thường, hắn cũng là giúp Thái tử, nhưng là tên hỗn đản này thật sự rất đáng giận, thế nhưng làm ra chuyện như vậy, thật sự làm cho hắn thất vọng, người như vậy làm sao xứng đáng làm Đông Cung Thái tử?
“Hắn như thế mà làm Đông Cung Thái tử, hoàng đế tương lại của Yến Vân chúng ta, ta vừa nghĩ đến điều này, tâm tình liền trầm trọng vô cùng.”
“Có một số việc chưa chắc như bên ngoài đã nhìn thấy?”
Nam Cung Lăng Thiên thâm trầm mở miệng, Nam Cung Cẩn nhíu mi, không rõ nhìn Nam Cung Lăng Thiên: “Ngươi nói lời này là có ý gì, về sau ngươi vẫn như vậy bảo vệ hắn?”
“Ta bảo vệ hắn làm cái gì, đương nhiên có người khác bảo vệ hắn, hoặc là hắn có năng lực tự bảo vệ mình cũng nói không chừng,” Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên thâm thuý xa xôi, ý cười trên khoé môi càng phát ra mị hoặc.
“Quên đi quên đi, chuyện quốc gia đại sự ta không muốn để ý tới, nghe xong đau đầu,” Nam Cung Cẩn phất tay, xoay người hướng ngoài cung bước đi, vừa đi vừa nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha người này, về sau không chừng hắn còn có thể lại đối Tiểu Vũ Nhi động tay động chân.”
“Ngươi hôm nay đuổi tới Đông Cung giết hắn hắn đã thông suốt rồi, lại thiêu phủ Thái tử, ta nghĩ hắn hẳn không dám động nữa, có lẽ mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi.”
“Như vậy là tốt nhất, nếu ta lại nghe hắn làm ra chuyện gì có lỗi với Vũ Nhi, ta tất nhiên thay hắn thiêu hủy toàn bộ Đông Cung Thái tử phủ.”
Nam Cung Cẩn nói xong cười ha ha một mình, hoàn toàn bỏ qua nửa câu sau của Nam Cung Lăng Thiên, bất quá cuối cùng lại nhớ tới cái bản án cấm cửa một tháng không được ra khỏi vương phủ kia, vẻ mặt không khỏi buồn rầu, bất giác hắn lại nhớ đến một chuyện, tỉnh táo hỏi Nam Cung Lăng Thiên: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi nói cho ta nghe, ngươi không phải là thích Tiểu Vũ Nhi rồi đó chứ, bằng không vì sao xuất ra Lục Mạch Thần Thảo, thảo dược kia là bảo bối siêu hạng đi.”
Lời nói Nam Cung Cẩn vừa rơi xuống, Nam Cung Lăng Thiên sắc mặt thay đổi, vẻ mặt bất khả tư nghị, lãnh nghễ nhìn Nam Cung Cẩn “Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?”
Nam Cung Cẩn nghĩ nghĩ thật đúng là không có khả năng, Nam Cung Lăng Thiên như thế nào sẽ thích Tiểu Vũ Nhi chứ, nhìn mặt hắn đi, không giống thích Vũ Nhi gì hết, cho nên là bản thân suy nghĩ nhiều rồi, nhưng hắn vì cái gì xuất ra Lục Mạch Thần Thảo.
“Vậy ngươi vì cái gì mắt không chớp đem Lục Mạch Thần Thảo xuất ra?”
“Chẳng lẽ ngươi thực coi ta là người nhỏ nhen như vậy?”
“Ngươi vốn như thế.” Nam Cung Cẩn mân miệng, Nam Cung Lăng Thiên làm như chưa từng nghe thấy, u nhiên nói: “Dù thế nào, trên đầu Hoa Kinh Vũ còn có thân phận Đông Cung Thái tử phi, nếu ta không xuất ra Lục Mạch Thần Thảo, người có tiểu tâm sẽ nói ta tâm ngoan thủ lạt, thấy chết không cứu, người có đại tâm liền nói có lẽ ta cùng Đông Cung Thái tử Nam Cung Nguyên Huy có mâu thuẫn, cho nên mới đối với Hoa Kinh Vũ thấy chết không cứu. Ngươi cho rằng ta sẽ vì một gốc cây Lục Mạch Thần Thảo mà phá hoại thanh danh sao?”
Nam Cung Cẩn nghe xong, cảm thấy Nam Cung Lăng Thiên nói hợp tình hợp lý, không hề rối rắm chuyện này nữa, hai người kẻ trước người sau rời khỏi hoàng cung, ngồi xe ngựa hồi phủ.
Trong xe ngựa xa hoa của Bắc U Vương phủ, Nam Cung Lăng Thiên híp mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại hiện lên ý tứ trong lời nói Nam Cung Cẩn, hắn thích Hoa Kinh Vũ, thích không? Khẳng định là thích, bằng không Lục Mạch Thần Thảo kia hắn sao có thể lấy ra, chuyện tình giữa hắn cùng Tiểu Vũ Nhi trong lúc đó, cũng không phải là Nam Cung Cẩn có thể biết.
Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên khóe môi câu lên ý cười u nhiên nghĩ, nhìn sắc trời hiện tại là buổi chiều, hắn vốn nên hồi Bắc U Vương phủ nghỉ ngơi, nhưng là vẫn muốn đi xem tiểu nha đầu kia, cho nên mệnh lệnh cho Mặc Trúc bên ngoài: “Đi Hoa phủ một chuyến.”
“Gia, người một đêm thêm nửa ngày đã không ngủ, lại còn ban ngày ban mặc muốn đi Hoa phủ?”
Gia nhà bọn họ cử chỉ điên rồ, cho dù thích một nữ nhân, cũng không thay đổi thất thường như vậy đi, lúc trước Cẩn tiểu vương gia hỏi hắn, hắn còn không thừa nhận, Mặc Trúc bỗng nhiên có chút ưu thương, Bắc U Vương phi tương lai của bọn họ nhất định là một tiểu nha đầu đen, đây là một việc khó thích ứng cỡ nào a.
Bất quá hắn cũng không dám trước mặt gia đề cập lại chuyện này, để tránh hắn bị lột da, thanh âm Nam Cung Lăng Thiên thản nhiên không tha kháng cự trong xe ngựa vang ra.
“Ta có việc đi xem, các ngươi dừng lại cách phủ xa một chút, bổn vương ở trên xe ngựa nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]