Chương trước
Chương sau
Lời nói của Hoa Kinh Vũ còn chưa nói xong, bàn tay to thon dài bạch ngọc của Nam Cung Lăng Thiên lập tức vươn đến khẽ chạm môi của nàng, khí tức ngay ngón tay cuồn cuộn truyền đến trên môi Hoa Kinh Vũ, làm thân thể của nàng nhịn không được run rẩy một chút, nhanh chóng lùi lại phía sau, trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.

“Làm cái gì?”

Nam Cung Lăng Thiên thấy nàng như con thỏ nhỏ sợ hãi nhảy ra, khóe môi cong lên ý cười, quanh người thần thái hớn hở, thần thái này khiến cho cả người hắn tràn ngập yêu tà khí.

“Ngươi gọi sai rồi.”

Thì ra tên gia hỏa này đưa tay chạm vào môi nàng là vì nói cho nàng biết, nàng gọi sai rồi.

Hoa Kinh Vũ vẻ mặt hắc tuyến, đầu óc rối rắm đến phát đau, nàng gặp phải người nhà Nam Cung luôn không có chuyện tốt, nghĩ hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên một cái, sau đó hỏi: “Nam Cung Lăng Thiên, ngươi tự dưng mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trên xe ngựa, đến tột cùng muốn làm gì?”

Vẻ mặt lười biến của Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên vừa thu lại, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân dâng lên lên dòng khí lạnh lẽo, trong con ngươi ẩn ẩn đóm lửa, thanh âm cũng tràn ngập âm ngao.

“Bổn vương trước đó vừa đúng lúc ở trong cung, nghe nói ngươi cùng Thái tử hơn hai tháng sau nữa sẽ thành hôn, ngươi không phải không muốn gả cho Thái tử sao?”

Trong mắt Nam Cung Lăng Thiên lóe lên tia sáng nguy hiểm, khóa chặt Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ lập tức cảm nhận được lửa giận trong lòng hắn, biết được nam nhân này tức giận, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng nàng lừa hắn, muốn gả cho Nam Cung Lăng Thiên hay sao, Hoa Kinh Vũ ánh mắt u ám xuống, tức giận tiếp lời: “Ta không muốn gả, nhưng hiện tại Thái tử lại một lòng nhận định ta, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý gả sao?”

Nàng hiện tại vốn chưa có ý định lập gia đình, nàng muốn giải trừ hôn ước giữa Thái tử, sau đó đi tìm Ninh Duệ.

Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, hiện tại Thái tử một lòng một dạ nhận định nàng, muốn lấy nàng làm vợ, nói trắng ra nàng còn bực mình hơn bất kỳ ai.

Nam Cung Lăng Thiên nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, sắc mặt tốt hơn nhiều, trên khuôn mặt tuấn mỹ, mi dài khẽ nhíu, tà mị mở miệng: “Ngươi đã không muốn gả, như vậy bổn vương ra mặt nói với phụ hoàng, nói ngươi không muốn gả, bổn vương tin chắc phụ hoàng nhất định sẽ hạ chỉ phế bỏ hôn sự này.”

Hoa Kinh Vũ nghe xong lời Nam Cung Lăng Thiên, lơ đễnh bĩu môi: “Được đó, ngươi đi tìm hoàng thượng, xem hoàng thượng có thể đồng ý phế bỏ hôn sự này hay không, ta ước gì không lấy Thái tử điện hạ ấy chứ?”

Nàng nói xong, thân mình lười biếng của Nam Cung Lăng Thiên khẽ động, quả thật là có ý định rời đi tìm hoàng thượng, sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức tối sầm, nhanh chóng đưa tay túm lấy Nam Cung Lăng Thiên: “Ngươi sẽ không thật sự đi tìm hoàng thượng đi?”

Nam Cung Lăng Thiên nhìn Hoa Kinh Vũ túm tay hắn, lại nhìn Hoa Kinh Vũ, khẽ híp mắt lại, yêu trì mở miệng: “Hoặc là ngươi còn muốn gả, chỉ là lừa gạt bổn vương.”

Hắn dứt lời, trong xe ngựa lập tức dâng lên hàn khí lạnh buốt, Hoa Kinh Vũ tức giận mở miệng: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này tự ta biết xử lý, không cần ngươi tới quan tâm, nếu ngươi náo đến bên trong, chỉ sợ ta phải cuốn vào trong âm mưu quỷ kế hoàng gia, vốn là một chuyện rất đơn giản, lại phải làm cho tràn ngập mùi vị của âm mưu, ta cũng không thích, ta chỉ là đơn thuần muốn bỏ đi hôn sự này, cũng không muốn chen vào tranh đấu giữa hoàng tử, cho nên chuyện của ta ngươi tốt nhất không cần chen vào.”

Hoa Kinh Vũ rất rõ ràng, Yến Vân quốc này ở mặt ngoài gió êm sóng lặng, kỳ thật ngầm bên trong là gợn sóng mãnh liệt, u quang quỷ kế, các lộ nhân mã đều ngấm ngầm từ một nơi bí mật gần đó tính kế, mà trong bàn cờ khổng lồ, Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên là một quân cờ nặng nhẹ, nếu nàng dính dán đến hắn, chỉ sợ cánh tay ở chỗ tối kia sẽ duỗi đến trên người nàng, vậy nàng chẳng phải là xui xẻo, cho nên vẫn là cách nam nhân này xa một chút là tốt nhất.

Nam Cung Lăng Thiên đối với lời nói của Hoa Kinh Vũ, ngược lại có chút đồng ý, nếu hắn ra tay, nhất định phải kinh động các lộ nhân mã, đến lúc đó chỉ sợ sẽ vì Hoa Kinh Vũ rước lấy phiền toái không tất yếu, cho nên hắn có thể không ra mặt tốt nhất không cần ra mặt, nếu nàng bây giờ là thân tự do, ngược lại không phải đề phòng, hiện tại nàng lại đính thân phận Đông cung Thái tử phi, nếu cùng hắn dính dán với nhau, thể nào cũng trở thành bàn đạp cho người có dị tâm.

Bất quá dù cho nàng cùng hắn không có quan hệ dính dán, chỉ sợ cũng bị cuốn vào trong tranh đấu giữa hoàng tử. Tay dài như ngọc của Nam Cung Lăng Thiên nhẹ nhàng chơi đùa ly ngọc trong tay, âm trầm lười biếng mở miệng: “Dù cho ngươi cùng bổn vương không có dính dán, cũng bị cuốn vào trong, chỉ sợ ngươi đã sớm là một quân cờ?”

“Quân cờ? Ngươi nói ta là quân cờ.” Hoa Kinh Vũ vẻ mặt khó coi, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm Nam Cung Lăng Thiên đối diện, phát hiện tia u ám sâu thẩm trong con ngươi thâm thúy của Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, rất hiển nhiên cũng không nói giỡn với nàng, Hoa Kinh Vũ trong lòng kinh hãi, kỳ thật nàng vẫn không muốn cuốn vào trong ván cờ của Yến Vân quốc này, không nghĩ tới nàng lại sớm là một quân cờ, ai đem nàng nắm trên bàn cờ?

“Bỏ đi, ngươi cũng đừng phiền cái này nữa, vẫn là chuyên tâm chuẩn bị tham gia tranh đấu võ khôi đi,” Liên quan đến chuyện Hoa Kinh Vũ có thể là quân cờ, Nam Cung Lăng Thiên càng quan tâm đến chuyện nàng xóa bỏ hôn sự với Thái tử hơn.

Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mày, có chút chưa lấy lại bình tỉnh, chậm rãi nói: “Trong lòng ta tự nhiên là có tính toán, ta so với bất luận kẻ nào đều hy vọng tranh đấu võ khôi lần này được vẻ vang, ta muốn để cho người trong thiên hạ đều nhìn xem, ta Hoa Kinh Vũ không phải không xứng với Nam Cung Nguyên Huy, mà là ta không muốn gả hắn, ta muốn hung hăng đánh nam nhân này một cái cái tát.”

Nam Cung Lăng Thiên nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, tâm tình lập tức sảng khoái, trên khuôn mặt xuất chúng ý cười mêng mông, như khinh ba thủy dạng (sóng nước khẽ lay động),con ngươi thâm sâu như đầm băng, trong sáng như lưu ly kia, hoàn toàn không còn lãnh sát ngoan lệ như lúc trước nữa, hắn vươn tay nắm lấy tay Hoa Kinh Vũ, bàn tay to nắm tay nhỏ bé, hoàn mỹ phù hợp, tuy rằng tay nhỏ bé này rất đen, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự mềm nhẵn của nàng, thoải mái đến cực điểm.

Không biết đến khi nào nàng mới phát hiện ra chuyện hắn không phải đoạn tụ? Con ngươi Nam Cung Lăng Thiên khẽ u ám, khóe môi là ý cười say lòng người, trong xe ngựa ẩn chứa hương thơm.

“Bổn vương mỏi mắt mong chờ, tin chắc Vũ Nhi nhất định sẽ làm cho mọi người chấn động,” Giống Linh Lung Sát mà nàng cùng hắn, còn có ở màn biểu diễn Thập Diện Mai Phục cùng với Bát Tuấn Đồ ở yến hội, cái nào cũng kinh tâm động phách, hắn tin chắc tranh đấu võ khôi lần này, tất nhiên cũng là kinh tâm động phách.

Nam Cung Lăng Thiên sung sướng mở miệng, Hoa Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng, phát hiện tên gia hỏa này thế nhưng bắt lấy tay nàng, không khỏi bất mãn kháng nghị: “Ngươi lại động tay động chân làm gì?”

Nàng nói xong dùng sức rút tay mình ra, lại phát hiện căn bản rút ra không được, cuối cùng không nói gì trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên hỏi: “Đúng rồi, ngươi có tìm người thí nghiệm một chút, xem thử việc khó nói của mình có khỏi chưa?”

Nhắc đến cái này, Nam Cung Lăng Thiên vẻ mặt có chút u oán, trong con ngươi thâm thúy dâng lên lo tư nhàn nhạt, con ngươi sáng như minh châu kia lại phủ lên lớp lộng lẫy, khiến cho cái tên như yêu nghiệt này, có một loại u buồn mê ly, khiến người không tự chủ được đau lòng, Hoa Kinh Vũ cơ hồ là theo bản năng mở miệng: “Đừng nản chí, nhất định sẽ khỏi, tin tưởng ta.”

Nàng là tự động tự bổ não, cho rằng Nam Cung Lăng Thiên đoạn tụ không được, cho nên đang gắng hết sức cổ vũ cho người ta, nhưng không biết Nam Cung Lăng Thiên nghe xong lời của nàng, trong lòng càng phát ra sung sướng, yên tâm thoải mái hưởng thụ bàn tay mềm mại, nha đầu này mặc dù có chút đen, bất quá tay nhỏ bé ngược lại mềm mại như bông, thật sự là không tệ.

Nam Cung Lăng Thiên một bên nắm chặt tay Hoa Kinh Vũ, một bên không quên nhắc nhở Hoa Kinh Vũ.

“Ngươi muốn lấy được khôi thủ của tranh đấu võ khôi, nhưng phải đánh bại Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã hiện tại là nội lực cấp bảy, hơn nữa trong tay nàng có bí kíp công pháp rất lợi hại, cần bổn vương giúp ngươi không?”

Hiện tại nàng là người của hắn, hắn sao lại không giúp nàng, chỉ cần nàng nói một tiếng, hắn có thể thay nàng tìm bí kíp công pháp lợi hại nhất.

Bất quá Hoa Kinh Vũ lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, ta có lòng tin đánh bại Giang Nguyệt Nhã, lấy được khôi thủ.”

Hoa Kinh Vũ nhíu mũi, cười khẽ đáng yêu, ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên không khỏi mãnh liệt sâu xa, híp mắt lại ngắm nhìn khuôn mặt trước mắt này, mặc dù đen, nhưng tại sao hắn nhìn cảm thấy rất đáng yêu chứ, chẳng lẽ thật sự là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Xem ra thật sự là như thế, Nam Cung Lăng Thiên nghĩ xong rồi gật đầu: “Được, chờ ngươi lấy được khôi thủ, ta cùng ngươi tiến cung đi tìm phụ hoàng, nhất định khiến hắn hạ chỉ phế bỏ mối hôn sự này, cho ngươi khôi phục thân tự do.”

“Được.”

Hoa Kinh Vũ gật đầu, sau đó nhớ tới nơi này cách Hoa phủ không xa, nhanh chóng thúc giục Nam Cung Lăng Thiên: “Được rồi, ngươi mau xuống đi, sắp đến Hoa phủ rồi, Nam Cung Nguyên Huy còn theo ở phía sau đấy, nếu bị hắn phát hiện ngươi ngồi ở trên xe ngựa của ta, không biết sẽ náo thành bộ dạng gì nữa?”

Hoa Kinh Vũ rút tay mình lại, ý bảo Nam Cung Lăng Thiên nhanh chóng rời đi. Nam Cung Lăng Thiên tâm tình thập phần sung sướng, tà mị yêu trị, thân hình vừa động, như một đạo lưu quang chợt lóe rồi đi, đồng thời hơi thở như lan ở bên tai nàng nói nhỏ một câu: “Có đôi khi đừng tin những thứ mà mắt mình thấy được.”

Hắn nói xong lắc mình rời đi, thái giám đánh xe phía trước kỳ thật đã nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền ra từ xe ngựa từ trước đó, tựa hồ là thanh âm của Bắc U vương điện hạ, bất quá những thái giám này ai dám nói chuyện đây, cũng không phải muốn chết, mặc kệ là Thái tử hay là Bắc U vương, giận dữ cũng có thể giết bọn họ, cho nên bọn họ thông minh coi như không biết gì cả.

Ngoài cửa Hoa phủ, hai chiếc xe ngựa kẻ trước người sau dừng lại, sau khi Hoa Kinh Vũ xuống xe ngựa, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở trên xe ngựa phía sau cũng xuống xe đi đến, Hoa Kinh Vũ cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Nguyên Huy, xoay người tính tiến vào Hoa phủ, nàng hiện tại nhìn thấy Nam Cung Nguyên Huy liền ghê tởm, nam nhân này thật không biết xấu hổ, rõ ràng lúc trước muốn giết nàng, hiện tại lại có thể lấy thân phận tự cho mình là hộ hoa sứ giả, thật không biết người này có bao nhiêu không biết xấu hổ.

Cho nên Hoa Kinh Vũ lười cùng hắn nói chuyện, trực tiếp lựa chọn không nhìn, bất quá Nam Cung Nguyên Huy cũng không buông tha, hắn hiện tại là đang thể hiện làm một vị hôn phu đủ tư cách.

“Vũ Nhi, mệt mỏi thì về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì có thể phái người đi Đông Cung Thái tử phủ tìm ta.”

Từ trong lỗ mũi của Hoa Kinh Vũ phát ra một âm mũi, nhấc chân liền hướng Hoa phủ đi đến, ngay tại lúc này, Lưu tổng quản của Hoa phủ dẫn hai người ra đón, cung kính đối với Hoa Kinh Vũ nói: “Đại tiểu thư, ngươi đã trở về rồi, có khách đến bái phỏng ngươi.”

Vừa nghe đến có khách đến bái phỏng Hoa Kinh Vũ, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt lạnh, vãnh tai nghe, chỉ nghe Hoa Kinh Vũ tùy ý hỏi Lưu quản gia.

“Ai?”

“Tổng cộng hai người, một người là Hiếu Thân vương phủ Cẩn tiểu vương gia, một người là Tây Lăng quốc Hách Liên hoàng tử.”

“Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên à, “ Hoa Kinh Vũ đối với hai người kia đến xem nàng, ngược lại rất cao hứng, nàng đem Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên trở thành bằng hữu, bọn họ đến thăm nàng, nàng đương nhiên sẽ không mất hứng, huống chi nàng đang muốn hỏi một chút Hách Liên Hiên, tuyển chọn của Ngọc Hoàng thư viện khi nào thì cử hành. Nếu hắn đến đây, ngược lại giảm đi một chuyến đến học viện của nàng.

“Đi, đi xem bọn họ.”

Hoa Kinh Vũ cười híp mắt mở miệng, đi vài bước nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, không khỏi kỳ quái quay đầu nhìn lại đây, liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên Huy một mặt trầm tĩnh, trong mắt nảy nảy lên lửa giận, rất có bộ dáng muốn tìm người tính sổ, Hoa Kinh Vũ không khỏi sắc mặt lạnh, trầm giọng hỏi: “Thái tử điện hạ không phải hồi phủ sao? Tại sao lại tiến vào Hoa phủ ta?”

“Bổn cung phải gặp hai người này, nói cho bọn hắn biết, ngươi là Thái tử phi của bổn cung, về sau bọn họ tốt nhất cách ngươi xa một chút.”

Hoa Kinh Vũ con ngươi âm ngao vô cùng trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử điện hạ, theo lời ngươi nói như vậy, về sau ta gả vào Đông Cung Thái tử phủ, ngay cả một bằng hữu cũng không thể có?”

“Thân là Thái tử phi đương nhiên phải chú trọng nghi phạm, những nam nhân kia vẫn ít lui tới là tốt nhất, để tránh rước lấy khiển trách không cần thiết, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi, ngươi tương lai lại trở thành Hoàng hậu, Hoàng hậu là tấm gương của toàn nữ tử thiên hạ, đều có thể khiến người mắng nhiếc.”

Nam Cung Nguyên Huy nghĩa chính nói ra một đống, mục đích chỉ có một, Hoa Kinh Vũ về sau tốt nhất cách những nam nhân kia xa một chút.

Ánh mắt Hoa Kinh Vũ âm u, khóe môi cong lên cười lạnh, may mắn chính mình cho tới bây giờ chưa tính gả cho người nam nhân này, nếu gả cho hắn, chỉ sợ về sau chính mình ngay cả một bằng hữu đều không có.

“Nam Cung Nguyên Huy, ta lặp lại lần nữa, Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên là bằng hữu của ta, trừ bọn họ ra, về sau ta còn sẽ có bằng hữu khác, nếu ngươi không thể chịu đựng được ta có bằng hữu, như vậy ngươi có thể tiến cung đi bẩm báo hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng phế đi hôn sự này, tội gì ở chỗ này của ta thể hiện uy phong.”

Hoa Kinh Vũ tuyệt không cùng Nam Cung Nguyên Huy khách khí, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt có chút dữ tợn, cắn răng nói: “Ngươi đại khái là ước gì bổn cung làm như thế chứ gì, bất quá ngươi đừng nằm mơ, bổn cung sẽ không làm như vậy.”

Hắn nói xong tính hướng Khinh Vũ Các đi đến, đối với Hoa Kinh Vũ không có biện pháp, hắn cũng không tin đối với Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên hai người không có cách nào.

Hoa Kinh Vũ mắt thấy Nam Cung Nguyên Huy đi vào bên trong, âm ngao vô cùng quát: “Nam Cung Nguyên Huy, ngươi lập tức rời khỏi chỗ này cho ta, nếu không đừng trách Hoa Kinh Vũ ta trở mặt, cùng ngươi nhất phách lưỡng tán*, không tin ngươi có thể thử xem.”

*Tựa như câu lưỡng bại câu thương, cả hai cùng vong.

Nếu nam nhân này lại tự cho là đúng như vậy, nàng không ngại hạ độc đem hắn độc bất tỉnh rồi sau đó sai người ném ra ngoài, tính cách của nàng chính là đem nàng bức nóng nảy, nàng cái gì cũng có thể làm ra, Nam Cung Nguyên Huy nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, dừng bước nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, thấy nàng sắc mặt lãnh liệt âm trầm, con ngươi đốt lên sát khí, rất hiển nhiên bị tức không nhẹ, Nam Cung Nguyên Huy cũng tức giận không nhẹ, quanh thân bao phủ vẻ lo lắng, chỉ cần vừa nghĩ tới Hoa Kinh Vũ cùng nam nhân nào đó dây dưa cùng nhau, hắn liền cảm thấy nàng làm hắn mất mặt, thập phần tức giận, bất quá trước mắt không nên cùng Hoa Kinh Vũ cứng rắn, cho nên Nam Cung Nguyên Huy trầm giọng mở miệng.

“Bổn cung tính đi Mai Viện vấn an Như Yên, này hẳn là không thành vấn đề đi.”

Hắn nhắc tới việc này, Hoa Kinh Vũ ngược lại lặng đi một chút, Hoa Như Yên hiện tại thảm như vậy, Thái tử nên đi xem nàng, nghĩ phất phất tay: “Đi đi, đúng rồi, ngày hôm nay Nhị muội muội bị Tam muội muội Tứ muội muội Ngũ muội muội đánh, hiện tại không tốt lắm, ngươi đúng dịp đi xem nàng, trong lòng của nàng nhất định sẽ cảm động.”

Hoa Kinh Vũ ý bảo Lưu quản gia một bên: “Thái tử muốn đi Mai Viện vấn an Nhị muội muội, ngươi cùng Thái tử đi đi.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Lưu quản gia cũng không dám đắc tội Hoa Kinh Vũ, hiện tại đại tiểu thư lại rất lợi hại, hắn vẫn là giữ thái độ tốt, để tránh rơi vào trong tay nàng chết đến khó coi, theo hắn vừa rồi quan sát, chính là Thái tử điện hạ cùng đại tiểu thư giao phong cũng chiếm không được chỗ tốt, huống chi là bọn hắn những kẻ làm nô tài chứ.

Lưu quản gia mời Nam Cung Nguyên Huy tiến về phía trước Mai Viện, Hoa Kinh Vũ dẫn vài tên hộ vệ hướng Khinh Vũ Các đi đến, vừa vào Khinh Vũ Các liền nhìn thấy Ôn Nhu tới nghênh đón.

“Tiểu thư, đây là thứ ba vị tiểu thư giao lại, “ Ôn Nhu dâng lên một chồng giấy, Hoa Kinh Vũ nhận lấy, ánh mắt không tự giác rét lạnh như băng, đây là đủ loại mấy năm nay các nàng khi dễ nàng sao? Xem ra trừng phạt trước đó của nàng vẫn còn nhẹ, chủ tớ hai người một đường tiến về phía trước Khinh Vũ Các.

Trong Khinh Vũ Các, một mảnh im lặng, một chút thanh âm cũng không có, Hoa Kinh Vũ cùng Ôn Nhu hai người đi đến ngoài cửa phòng khách, không khỏi kỳ quái nhíu mày, người đâu? Thế nào một chút động tĩnh đều không có.

“Lúc trước bọn họ còn ở đây? Còn ầm ỹ lên đấy?”

Ôn Nhu mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhịn không được hừ lạnh: “Hai người này thế nhưng không đợi ta trở về, liền đi về trước.”

Nàng vừa dứt lời, trong phòng khách truyền ra một đạo thanh âm: “Ai nói chúng ta trở về?”

Thanh âm đột ngột vang lên, Hoa Kinh Vũ cùng Ôn Nhu hai người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy từ trong phòng khách đi ra hai đạo thân ảnh, đứng ở dưới ánh mặt trời, phong thần như ngọc, Hiếu Thân vương phủ tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn, ánh mắt tuấn lãng tiêu sái, khi nói chuyện mặt mày mang theo lo lắng, Hách Liên Hiên không giống hắn tuấn lãng tiêu sái, hắn thì thần thái tuấn mỹ như noãn ngọc, giữa mày lúc ẩn chứa vẻ đạm mạc, cự người ngoài ngàn dặm, nhưng lúc hắn nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, ánh mắt không tự giác ôn nhu hẳn ra, giữa môi và răng ẩn chứa nụ cười thản nhiên.

“Vũ Nhi, ngươi đã trở lại, “ Hai người đồng thời mở miệng, Hoa Kinh Vũ gật đầu một cái nói: “Hai người sống các ngươi ngồi ở trên phòng khách, thế nào một chút động tĩnh cũng không có, làm hại ta nghĩ đến hai người các ngươi đều về cả rồi.”

Hoa Kinh Vũ nói xong dẫn đầu hướng phòng khách đi đến, Nam Cung Cẩn cùng Hách Liên Hiên bên cạnh hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó hừ lạnh một tiếng, đều tự quay đầu, ai nhìn ai cũng không thuận mắt.

Nam Cung Cẩn dẫn đầu mở miệng kháng nghị: “Vũ Nhi, ngươi là người Yến Vân quốc chúng ta, thế nào cùng người Tây Lăng quốc giao hảo, người Tây Lăng quốc này lại rất âm hiểm giả dối đấy?”

“Hừ, người Tây Lăng quốc chúng ta âm hiểm giả dối, vậy người nào đó còn thích người Tây Lăng quốc đấy? Há chẳng phải tự vả vào miệng mình.”

Hách Liên Hiên tức giận tiếp lời, Nam Cung Cẩn vừa nghe hắn nhắc đến, mặt xoẹt một cái biến đỏ, ồ ồ cổ họng kêu lên: “Hách Liên Hiên, có tin ta đập nát miệng của ngươi hay không?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi à? Hừ, chút tâm tư nhỏ ấy của ngươi gạt được người khác chứ chả gạt được ta, bất quá ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, bất cứ chuyện gì của ngươi, muội muội Vân Phù của ta không phải là người ngươi mơ tới.”

Hách Liên Vân Phù người này Hoa Kinh Vũ biết, Tây Lăng hoàng thất tiểu công chúa, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đồng thời là đệ tử quan môn của cung chủ Vân Hà Cung, ngoại trừ thân phận này ra, nàng còn là cao thủ đứng nhất Phượng bảng.

Nữ nhân này có thể nói quang hoa vạn trượng, gặp may mắn, nói nàng là thập toàn thập mỹ cũng không đủ, bất quá về phần có phải như vậy hay không, Hoa Kinh Vũ cũng không biết, bởi vì nàng cũng chưa thấy qua Hách Liên công chúa, những điều này là do nghe đồn, nhưng có thể truyền ra tin tức như thế, nói vậy bản nhân quả thật rất lợi hại, bằng không sẽ không ổn thỏa ở vị trí đứng đầu Phượng bảng.

Hoa Kinh Vũ híp lại mắt nhìn hướng Nam Cung Cẩn, phát hiện Nam Cung Cẩn tuy rằng thẹn quá hoá giận, nhưng giữa con ngươi có ẩn chứa ánh sáng nóng rực, xem ra Hách Liên Hiên nói thật đúng là không sai, Nam Cung Cẩn thật sự thích Tây Lăng quốc tiểu công chúa, không biết vị Hách Liên công chúa này có thích hắn hay không.

Hoa Kinh Vũ nhìn Nam Cung Cẩn, phong thần như ngọc, tuấn lãng bất phàm, tu vi vũ lực cũng cực cao, thân phận lại rất quý trọng, muốn nàng nói Tây Lăng quốc Hách Liên Vân Phù nếu thích hắn, cũng không có gì kỳ quái.

Nghĩ vậy Hoa Kinh Vũ nhìn tới Hách Liên Hiên cười nói: “Hách Liên, Cẩn tiểu vương gia làm sao? Hắn không tệ, không đến mức kém như vậy đi, người như hắn, nếu Hách Liên công chúa lại nhìn không trúng, vậy nàng muốn đi đâu tìm người trong lòng chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.