"Nói sau, còn có ba mảnh ghép khác của tàng bảo đồ, cũng không biết đang ở nơi nào." Nam Cung Lưu Vân im lặng nhìn Tô Lạc, "Ngươi nha đầu này, vận khí thật sự là quá tốt. Ta rất hoài nghi, ngày nào đó ngươi chỉ cần nhắm mắt lại, tàng bảo đồ sẽ tự động bay đến trước mặt ngươi. Xem ra cái trách nhiệm này cũng chỉ có thể giao cho ngươi thôi."
Về sau nữa, Nam Cung Lưu Vân thật sự trơ mắt nhìn một mảnh ghép của tàng bảo đồ đó tự động bay đến trong tay Tô Lạc, song hồi tưởng lại lời hắn đã từng nói qua hôm nay, hắn thật thật sự muốn khóc... Sẽ nói mình là đế vương dự đoán.
"Vận khí tốt hay không tốt đều do nhân phẩm." Tô Lạc mịt mờ mà trào phúng nói Nam Cung Lưu Vân một câu, "Đúng rồi, hiện tại đã có không gian thảo, đã có Thiên Linh Thủy, vậy lúc nào chúng ta đi tìm Long chi huyết?"
Trải qua đêm nay Nam Cung Lưu Vân đánh nhau với Tô Bác Vũ, Tô Lạc minh bạch, ở cái thế giới này, có thực lực mới được coi là Vương Đạo.
Không gian của nàng chậm chạp không thể mở ra, song hệ mộc và hỏa cũng chậm trễ không thể tu luyện, thật sự là khiến nàng khó xử đến chết.
Cảm giác biết rõ có bảo vật lại tìm không ra cái chìa khóa, điều này thật sự là rất phiền muộn.
Nam Cung Lưu Vân sờ sờ đầu của nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt phượng lại, giọng điệu hơi sủng nịnh: "Ngươi muốn đi lúc nào?"
"Đợi chuyện này lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165155/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.