Tốt, thực tốt, vô cùng tốt!
Bỏ qua thời cơ này rồi mình sẽ không còn cơ hội nữa!
Tô Lạc vô cùng vui mừng, nàng ôm Tiểu Manh long ra, một cái tay khác mò vào trong áo, muốn lấy hộp ngọc kia ra.
Thiên linh thủy mà nàng trộm từ trong Tô gia ra và cỏ không gian mà Nam Cung Lưu Vân đưa cho nàng đều cất trong cái hộp này.
Bởi vì hộp ngọc có thể giữ tươi, nên dù đã bỏ cỏ không gian vào mấy chục năm nhưng khi lấy ra vẫn còn tươi mới như vừa mới hái.
Nhưng mà vào ngay lúc này, đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia kinh ngạc!
Hộp ngọc đâu? Hộp ngọc của nàng đâu? Tô Lạc lập tức khó hiểu.
Nàng nhớ rất rõ ràng, khi nàng còn đang ngồi ngốc một mình trong phòng gỗ, nàng còn lấy hộp ngọc ra xem một lần, sao bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu?
Chẳng lẽ là khi nàng rơi xuống cổ thụ đã bị rơi mất?
Không đâu, rõ ràng khi nàng nhét Tiểu Manh Long vào trong ngực thì hộp ngọc vẫn còn đang ở bên trong mà, nhưng tại sao nó lại đột nhiên biến mất rồi?
Chẳng lẽ rớt trên vách núi? Tô Lạc cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, tìm đến mức quỳ rạp trên mặt đất đào bùn, lại vẫn không thấy bóng dáng hộp ngọc đâu!
Này thật đúng là… Nhặt hạt mè ném dưa hấu!
Tô Lạc quả thực khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng Long Huyết đang ở trước mắt mình, thế nhưng thiên linh thủy và cỏ không gian lại biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165085/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.