Tô Lạc thật cẩn thận mà đi trong rừng rậm, hy vọng có thể tìm được đường ra ngoài.
Nàng hiện tại có thực lực thấp kém, không dám đi lung tung, dọc theo đường đi đều rất cẩn thận.
Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành, tuy rằng quá trình thực mạo hiểm, nhưng vận khí lại vô cùng tốt, luôn luôn thoát hiểm trong gang tất, không chỉ mở ra không gian mà còn trời xui đất khiến cùng Tiểu Thần Long ký kết Khế Ước Bình Đẳng.
Thế nhưng đáng tiếc là Tiểu Thần Long đã bị mẹ ôm về nhà.
Tô Lạc thở dài, chậm rãi tìm đường rời núi, lại không biết Nam Cung Lưu Vân tìm nàng tìm muốn điên mất rồi.
Mặt mũi Nam Cung Lưu Vân tái nhợt, nhìn chằm chằm cây cổ mộc ngàn năm kia, đốt ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch!
Cổ mộc vẫn như cũ, nhưng căn nhà gỗ trên cây lại không cánh mà bay, tựa hồ bị người bắt gọn đi, sạch sẽ vô cùng, ngay cả một chút mảnh vỡ đều không có.
Nam Cung Lưu Vân nhìn chằm chằm cây cổ mộc ngàn năm kia, con ngươi của hắn lạnh băng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã không còn tà mị quyến rũ, hiện giờ chỉ có băng sương đông lại, ánh mắt táo bạo như cuồng thú, tàn khốc khát máu.
Nam Cung Lưu Vân chỉ cảm thấy trái tim quặn đau từng đợt, đau đến mức hắn hít thở không thông.
Bên cạnh hắn là một vị giai nhân thanh lệ xuất trần, phảng phất như không dính khói lửa phàm tục.
Chỉ thấy nàng mặc váy dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165069/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.