Suốt một ngày một đêm đó, không ngừng bị truy sát, không ngừng phải trốn chạy, mấy lần nguy hiểm tiếp nối, mấy lần đối mặt sinh tử, tâm tình của Tô Lạc không hề suy sụp. Nhưng đối mặt với sự chất vấn liên tục của Nam Cung Lưu Vân, nơi yếu đuối nhất trong trái tim nàng chợt đau thắt lại. 
Một nỗi đau âm ỉ, từ tốn, và như có như không. 
Tô Lạc đưa ánh mắt sâu thẳm như không hề bận tâm đến điều gì quay lại nhìn Nam Cung Lưu Vân, cứ hời hợt như vậy mà nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười vân đạm phong khinh (1),thản nhiên thốt ra hai chữ: “Buông tay!” 
Nam Cung Lưu Vân giữ chặt tay Tô Lạc, chẳng những không buông lỏng, ngược lại còn nắm chặt hơn. Trong đôi mắt sâu đen nhánh như mực, khí thế lại lạnh lùng hùng hổ dọa người, còn có sự rung động mà Tô Lạc không nhận ra. 
Cuối cùng, vẫn là Tô Lạc thua trận trước. Cánh mũi nàng khẽ động, nàng hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn chăm chằm vào Nam Cung Lưu Vân: “Tấn Vương điện hạ, thật xin lỗi vì đã khiến ngươi cảm thấy phiền lòng. Nhưng ngươi yên tâm, từ nay về sau Tô Lạc ta sẽ không gây thêm rắc rối cho ngươi nữa!” 
Tô Lạc cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trỗi dậy, ngữ khí bình tĩnh không một gợn sóng, trong con ngươi xinh đẹp là ý cười châm chọc nhàn nhạt. 
Luôn miệng nói sẽ đối tốt với nàng, nhưng khi gặp thanh mai trúc mã, chẳng phải hắn liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165026/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.