Tô Lạc nhìn Cầm Ninh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt. Thị nữ bên cạnh Dao Trì tiên tử cũng không phải hạng đơn giản.
“Bọn họ truy sát ngươi?” Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Lưu Vân ngày càng hung ác nham hiểm, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo liều lĩnh, tản ra khí chất vương giả nồng đậm.
Tô Lạc cười đơn độc, có vẻ bắt đắc dĩ: “Người truy sát ta không phải chỉ có đám người đó.”
Tô Lạc lúc này nói lời hai nghĩa, nàng ngước mắt lên, như cười như không nhìn Dao Trì tiên tử, ánh mắt rơi xuống bàn tay trắng ngần như gọt.
Mũi tên cuối cùng ấy, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, trên bàn tay xinh đẹp đó thật sự không lưu lại vết tích gì sao?
Một ngày một đêm đó, nàng có thể nói là nguy hiểm liên tiếp, nếu như không có nữ thần may mắn ở bên cạnh, nàng đã chết được một trăm linh tám nghìn lần rồi.
Mối thù truy sát ngày hôm nay, ngày sau Tô Lạc nàng sẽ báo thù gấp mười lần.
Lúc này, trên mặt Dao Trì tiên tử nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nụ cười yên ả khoan thai, không một gợn sóng, tựa hồ như một tiên nữ không nhuốm hồng trần.
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân hung dữ ngang tàng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tô Lạc, gằn giọng: “Những người truy sát ngươi còn có ai?”
Nam Cung Lưu Vân, ngươi đang chất vấn ta, chứ không phải ta chủ động cáo trạng.
“Nếu như ta nói, trong đó còn có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165017/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.