Long Lân Mã dường như cũng cảm thấy hơi thở của chủ nhân ngày một yếu hơn, nó nóng vội hí vang một tiếng, điên cuồng phi nước đại.
Lúc này, Long Lân Mã phi hết tốc lực của nó.
Trong xe ngựa, Tô Lạc vẫn đang ôm chặt lấy thân thể đang dần cứng lại của Nam Cung Lưu Vân, trong lòng vẫn đang hối hận ngàn lần.
Nếu như… nếu như nàng không ra một quyền đó, thì đã không ra nông nỗi như này?
Nam Cung Lưu Vân, xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì...
Một giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh trong cổ họng như nghẹn lại, từng giọt rơi xuống gương mặt loang lổ vết máu của Nam Cung Lưu Vân, tạo ra từng vệt trắng rõ ràng trên gương mặt đó.
Không tới một canh giờ, Long Lân Mã đã chạy tới trước cửa một trang viên xa hoa tráng lệ.
Lăng Phong nhanh chóng nhảy phắt xuống xe ngựa.
Nhìn thấy Long Lân Mã vừa tới, các quản gia trong trang viên vội vã chạy lại.
Quản gia trông như hơn năm mươi tuổi, hai mắt sáng và kiên định, thân hình chắc khỏe, có thể thấy là người nhà võ, hơn nữa võ công cũng không tồi.
Nhìn thấy Lăng Phong, một niềm phấn khích lộ rõ trên gương mặt của ông: “Điện hạ đã tới rồi?”
Lăng Phong lo lắng quát lớn: “Điện hạ bị thương rồi! Không nhanh tới giúp ta!”
Rất hiển nhiên, trang viên to lớn hào hoa tráng lệ này là tư gia của Nam Cung Lưu Vân.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của Từ quản gia!
Tấn Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3165003/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.