Nói xong, nàng chậm rãi xoay người đi, bước đi đầy kiên định, bóng dáng rất cương quyết.
Lãnh quản gia cũng không ngờ tới, Tô Lạc vậy mà lại bỏ đi, hơn nữa nàng nói đi là đi, dứt khoát nhanh chóng, không có một chút dây dưa.
Trong nhất thời, hắn có chút ngẩn người. Tới tìm thầy trị bệnh ai không nơm nớp lo sợ phải khom lưng uốn gối, nha đầu xấu này thế mà không biết điều!
Mặt Lãnh quản gia âm trầm, nhìn Tô Lạc cười lạnh, lớn tiếng uy hiếp: “Chỉ cần ra khỏi cái cửa này, ngươi đừng hi vọng xa vời chủ nhân nhà ta sẽ ra tay trị bệnh! Ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi.”
Uy hiếp như vậy, hiệu quả rất rõ ràng.
Nhưng lúc này đây là ngoại lệ.
Chỉ thấy Tô Lạc dừng lại một chút, ngoảnh đầu nhìn ông ta rồi mỉm cười, cười tươi động lòng người: “Lãnh quản gia, rất mong gặp lại ngươi lần nữa.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Lạc hờ hững xoay người kiên định đi ra ngoài.
Kỳ thật Từ lão gia rất muốn níu Tô Lạc lại, kéo nàng đi gặp Lãnh dược sư. Nhưng không biết vì sao, Tô Lạc lại bình tĩnh không gợn sóng, khiến cho ông cảm giác bị uy hiếp mãnh liệt, làm cho ông thấy thần phục, kính nể không dám phản kháng.
Lãnh quản gia hừ lạnh một tiếng, thầm mắng một câu: “Nha đâù thúi không biết điều, ra khỏi cửa sau này cũng đừng khóc lóc cầu được đi vào.”
Mắng xong, ông ta đi về hướng phòng luyện dược, đang suy nghĩ nói thế nào trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164986/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.