Lúc này, Tiểu Manh Long vẫn dùng cặp mắt to kia nhìn Tô Lạc, chỉ là lúc này đây, sự thương hại trong mắt nó càng rõ ràng hơn, rõ ràng đến mức Tô Lạc xém chút nữa là đã có thể nhìn ra.
Kết quả, vừa lột ra xong.
Tô Lạc muốn quỳ!
Hôm nay sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Quả thực là vận rủi bám vào người!
Kết quả lần này thế mà lại kém hơn cả lần trước!
Viên thứ nhất còn có thể chấp nhận được là một viên màu vàng, viên thứ hai là một viên màu cam, viên thứ ba này… lại là màu đỏ! Một khối to đùng màu đỏ, quả thực làm nàng khóc không ra nước mắt.
Tô Lạc nghĩ, nếu nàng chọn thêm một khối, có khi nào bên trong cái gì cũng không có không?
Tô Lạc đỡ trán, buồn bực ngồi tại chỗ, vô lực nhìn bàn tay đang bị nhọ bám vào của mình.
Tiểu Manh Long mê mang nhìn chủ nhân nhà mình đang uể oải không phấn chấn. Nó nghiêng cái đầu nhỏ tự hỏi trong chốc lát, nó cảm thấy mình không giúp được gì, vì thế rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh núi nguyên thạch, tự lột đá chơi một mình.
Bộ dáng ngoan ngoãn kia giống như trẻ con đang chơi bùn vậy, nhìn thôi đã khiến lòng mềm nhũn.
Tô Lạc còn đang buồn bực, bỗng nhiên, một khối đá phản xạ ánh sáng màu xanh xuất hiện trước mắt nàng, nàng theo bản năng ngước mắt nhìn, lại nhìn thấy một viên tinh thạch màu xanh lá, hơn nữa này khối tinh thạch này còn to bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164976/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.