Chương trước
Chương sau
Nguyên thạch không cắt ra được tinh thạch màu xanh lá, nhưng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê lại có tin tức, Lăng Phong tiêu phí hai mươi vạn đồng vàng mới mua được được hai viên màu xanh lá kia.

Hắn nhìn chỉ có năm viên tinh thạch màu xanh lá trong tay, tức giận đến mức muốn phát cuồng, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng.

Tiêu phí tất cả nhân lực vật lực chỉ mới tìm được năm viên… Lãnh dược sư yêu cầu năm mươi viên! Sao có thể tìm đủ đây? Ngay cả số lẻ cũng không đủ.

Tô Lạc nhìn Lăng Phong sắp điên mất, nắm chặt tay muốn chạy tới, nhưng cuối cùng vẫn ngừng bước chân.

Qua những mảnh phế liệu đầy đất này, nàng sâu sắc hiểu rõ giá trị của những viên tinh thạch kia, tuy rằng chỉ được có mấy viên, nhưng đó cũng là núi vàng núi bạc.

Nhưng nàng phải dùng cách nào để lấy tinh thạch ra mà không để cho mình bị vướng vào? Đây là một nan đề.

Tô Lạc bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay.

Lăng Phong có tuyên bố nhiệm vụ tại Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đúng không? Vậy nàng có thể đem tinh thạch đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đúng không? Đến lúc đó nàng có thể sở hữu rất nhiều tiền vàng!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không được.

Chưa nói đến nếu Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tiết lộ danh tính của nàng sẽ như thế nào, chỉ nói đến việc nàng không thể chuyển nổi cái đống vàng kia là đã khó khăn rồi.

Mặc dù có không gian, nhưng không gian cũng không phải vạn năng, hiện tại bên trong cũng đã rất chật chội, căn bản không có chỗ để.

Vậy phải làm sao để đưa tinh thạch đưa cho Lăng Phong đây? Tô Lạc có chút phiền não ôm Tiểu Manh Manh đi qua đi lại ở đình viện.

Người khác phiền não vì tìm không thấy tinh thạch, nàng lại phiền não vì có quá nhiều tinh thạch.

Nếu người khác mà biết, chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu.

Tô Lạc nghĩ nghĩ, chung quy cũng không nghĩ ra kế sách vẹn toàn, nàng dứt khoát bất chấp tất cả, đem tinh thạch cất vào túi, dưa cho Lăng Phong đang lo lắng đến điên người: “Nè, cầm đi.”

“Cái gì vậy?” Lăng Phong nhíu chặt mặt, biểu tình không vui: “Đưa ta cái túi làm gì? Tô đại tiểu thư, ta hiện tại không rảnh chơi cùng ngươi!”

Nói xong, Lăng Phong ném cái túi trở lại, động tác rất thô bạo vô lễ.

Gì cơ? Hắn tuyên bố nhiệm vụ mười vạn đồng vàng đổi một viên, hiện tại lại đem túi ném ra ngoài.

Tô Lạc trợn tròn mắt, nàng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đánh giá con lừa ngu ngốc này, nghiêm trang hỏi: “Thật sự không cần sao?”

“Đừng làm loạn! Có rảnh thì dạo một vòng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đi, nói không chừng có thể mèo mù vớ phải chuột chết, mua được một viên tinh thạch màu xanh lá.” Lăng Phong không kiên nhẫn phất tay, muốn nàng tránh qua một bên.

Lăng Phong nha Lăng Phong, ngươi nói chủ tử nhà ngươi sao lại nuôi một người ngu xuẩn như ngươi chứ? Đưa tới cửa không cần, một hai phải đào vốn to mua?

Cô nương ta thật không phải cố ý muốn moi tiền từ chủ tử nhà các ngươi, quả thật là đứa nhỏ này quá không biết điều. Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng.

“Hiệp Hội Lính Đánh Thuê? Đúng rồi, cái nhiệm vụ thua mua tinh thạch kia còn giá trị sao? Mười vạn đồng vàng một viên tinh thạch màu xanh lá ấy?” Tô Lạc lại xác nhận một lần.

Có lợi lộc không chiếm là con rùa ngu, Nam Cung Lưu Vân, muốn trách liền trách ngươi nuôi cấp dưới rất ngu.

“Đương nhiên là còn! Chỉ cần ngươi có thể đem tinh thạch xanh lá ra, ta tuyệt đối hai tay dâng tiền.” Lăng Phong khinh miệt liếc Tô Lạc một cái.

“Nếu ngươi có thể lấy được một viên, nếu là ngươi có thể, ta Lăng Phong sau này làm trâu làm ngựa cho ngươi!”

Bởi vì mãi không tìm được tinh thạch màu xanh lá nên Lăng Phong lạnh lùng cũng có chút táo bạo.

Lăng Phong có thực lực cấp sáu làm nô tài cho mình? Ý kiến hay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.