Động tĩnh lớn như vậy, Quận Thủ đại nhân không có khả năng không biết, hắn tuyệt đối sẽ phái quân đội đến đây trong thời gian nhanh nhất.
Lăng Phong nhìn tình hình hỗn độn khắp nơi, đầy đất toàn là xác chết huyết nhục mơ hồ, quả thật không phải là nơi thích hợp để điện hạ chữa thương, gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện giờ điện hạ còn rất suy yếu, không nên gặp người ngoài.”
Lăng Phong thật cẩn thận đỡ Nam Cung Lưu Vân lên Long Lân Mã, gọi Tô Lạc lên ngồi đằng sau, sau đó hắn tự mình lái xe đưa Long Lân Mã đến một phương hướng hoàn toàn ngược lại.
Tấn Vương điện hạ có sản nghiệp đông đảo, có đến ba trang viêntrong tòa thành này là của hắn.
Ước chừng qua có một nén nhang, Long Lân Mã dừng lại trước cửa một sơn trang suối nước nóng.
Dung Hoa Sơn Trang.
Xây dựa vào núi, sân vườn yên tĩnh.
Trong sơn trang có một cái hồ nước, tuy rằng rất nhỏ, nhưng thoạt nhìn trong trẻo thấy đáy.
Trên bờ tường bò đầy dây thường xuân xanh, mênh mang xanh thẳm, vô cùng sống động sáng sủa. Các loại đá chồng chất thành núi giả, mang đến cảm giác tự nhiên.
Ở ven hồ có một tòa gác mái, nơi đó lại có sương mù mông lung, mờ mịt sương mai, mây mù mờ ảo, gác mái thấp thoáng giữa cổ thụ trăm năm, bị sương mù che lấp, như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh.
Tô Lạc đi theo Lăng Phong vào.
Kỳ lạ là nàng chẳng gặp bất kì ai dọc theo đường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164953/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.