Ngay khi Tô Lạc vừa hô hấp nhân tạo xong muốn rời đi, thì chỉ trong chớp mắt, hắn đổi bị động thành chủ động, cường thế cắn chặt đôi môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt và cực nóng công thành đoạt đất trong miệng nàng.
Muôn vàn tình cảm kịch liệt quanh quẩn giữa đôi môi của hai người, hắn vong tình hôn nàng, bàn tay to đi xuống, cởi bỏ đai lưng rộng rãi của nàng, âu yếm làn da trắng như tuyết bóng loáng như tơ của nàng.
Đôi môi của nàng vì bị hút mạnh hôn sâu nên càng trở nên diễm lệ ướt át. Thân thể của nàng mềm mại đến mức như không có xương, không có chút sức lực chống cự nào.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được không đúng, nàng chợt tỉnh ngộ.
Nam Cung Lưu Vân… Hắn không có ngất!
Giờ phút này Tô Lạc mới hiểu được hình như mình bị người ta lừa! Nàng quan tâm hắn như vậy, vì cứu hắn mà chủ động giúp hắn hô hấp nhân tạo, hắn lại lừa nàng!
Thật là lương tâm bị chó ăn, lòng tốt không được báo đáp, lấy oán trả ơn!
Tô Lạc tức giận dùng sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, thở phì phì nổi lên mặt nước, tức giận đến mức trực tiếp đi thẳng lên bờ.
Dưới đáy ao, Nam Cung Lưu Vân thở dài một tiếng, Lạc nha đầu của hắn thật đúng là không dễ lừa.
“Lạc nha đầu.” Nam Cung Lưu Vân trồi lên mặt nước gọi Tô Lạc đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của hắn giống như tiếng trời, trầm thấp mị hoặc, lại mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164948/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.