Chương trước
Chương sau
Cả người Lục La run rẩy, lại kiên định vô cùng: “Tiểu thư thật sự ở trong phòng, thật không thể nào thật hơn, tiểu thư mấy ngày nay một bước cũng chưa ra khỏi cửa, ở trong phòng sao chép Kinh Kim Cương để cầu phúc cho lão gia, tam tiểu thư sao có thể bôi nhọ tứ tiểu thư chứ?”

“Ha!” Tô Vãn cười lạnh mấy tiếng, nàng quả thực lười dây dưa vô nghĩa với nha đầu này.

“Phụ thân đại nhân, Tứ muội muội có ở đây không, sao có thể tin vào lời nói của một nha đầu chứ? Cái gọi là tai nghe là giả mắt thấy là thật, chúng ta nên đi vào nhìn một cái, nhìn rồi thì mọi thứ sẽ rõ ràng mà đúng không?” Tô Vãn nói rồi định đẩy cửa phòng ra.

Lúc này, Lục La lại ngước mắt, vẻ mặt mang theo uất ức, khóc lóc oán giận: “Tam tiểu thư, theo lý mà nói thì nô tỳ không thể nói ngài cái gì, nhưng nô tỳ vẫn cả gan thay thế tứ tiểu thư hỏi ngài một câu, tam tiểu thư, ngài đang rắp tâm muốn làm gì vậy?”

“Nha đầu thúi này ngươi đang nói cái gì? Dám nói chuyện với chủ tử như vậy, không muốn sống nữa có phải hay không?” Tô Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Lục La luôn luôn sợ hãi rụt rè cũng dám đôi co với nàng.

“Tam tiểu thư, mới vừa rồi ngài đẩy cửa tiến vào, làm hỏng toàn bộ sân, bây giờ lại dẫn theo lão gia hùng hổ vào đây, tại sao vậy? Tứ tiểu thư rốt cuộc đắc tội ngài cái gì mà ngài muốn đối xử với nàng ấy như vậy?” Hốc mắt Lục La đỏ bừng, nước mắt lã chã lăn xuống.

“Con nha đầu này quả thực nói hươu nói vượn!” Mắt thấy thắng lợi đang đến, lại bị nha đầu này ra sức chối bỏ. Đôi mắt như kiếm nhọn của Tô Vãn hướng về phía Lục La, nàng hạ quyết tâm sau khi xử lý xong Tô Lạc rồi thì nha đầu này cũng nhất định không thể giữ lại.

Ha ha, chẳng lẽ nha đầu này cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian thì Tô Lạc sẽ trở về? Đừng có nằm mơ.

“Tam tiểu thư, tứ tiểu thư đã rất đáng thương, ngài vì sao còn muốn ngậm máu phun người, ngang ngược bôi nhọ chứ? Làm như vậy có gì tốt cho ngài đâu? Ngài buông tha tứ tiểu thư được không?” Lục La ngước mắt, hai tròng mắt rưng rưng, lại kiên định quyết tâm trừng mắt nhìn Tô Vãn.

“Quả nhiên là nha đầu do Tứ muội muội dạy ra, ngang ngược thô tục vô lễ như nhau.” Nếu là là trong quá khứ, Tô Vãn đương nhiên sẽ hạ mệnh lệnh đánh gần chết Lục La mới thôi, nhưng hiện tại bởi vì Tô Tử An đang ở đây, nàng không thể bại lộ bản tính của mình.

Cho nên, chỉ thấy nàng lạnh lùng cười: “Nói bổn tiểu thư ngang ngược bôi nhọ? Ha hả, Lục La nha đầu, nếu tiểu thư nhà ngươi thật ở trong phòng, bổn tiểu thư dập đầu châm trà bồi tội với nàng!”

Lời còn chưa dứt, tay nàng đã chạm đến cửa phòng.

Cửa bị mở ra thật mạnh.

Tô Vãn đầy mặt tự tin đi theo Tô Tử An tiến vào, trên mặt nàng tràn đầy tươi cười thắng lợi, bởi vì sau hôm nay, trong phủ Đại tướng quân sẽ không có Tô Lạc tồn tại nữa, người này sẽ trở thành lịch sử.

Nhưng mà, khi thấy rõ tình huống trong phòng thì nụ cười sáng lạn kia của Tô Vãn tức khắc đọng lại ở khóe miệng, cứng đờ, thiếu chút nữa co giật cứng người.

Nàng giống như nhìn quỷ mà nhìn Tô Lạc đang ngồi ở án thư, tư thế đoan chính kia, tay thon cầm bút kia, đang nghiêm túc viết chữ. Nàng cảm thấy trong đầu đùng một tiếng, hóa thành trống rỗng.

Thật là gặp quỷ!

Sao có thể?

Tô Lạc, nàng… nàng sao lại ở đây!

Hơn nữa, quả nhiên như lời của Lục La, nàng ngồi ngay ngắn ở thư án, từng nét bút nghiêm túc đoan chính đang sao chép Kinh Kim Cương, bên cạnh bàn còn để một chồng giấy, chữ triện tinh tế sạch sẽ kia, vừa thấy đã biết đã tiêu phí không ít sức lực.

Rõ ràng, rõ ràng mười lăm phút trước, Tô Lạc còn không ở…

Tô Vãn tức khắc ngây dại, nàng cảm thấy giờ phút này mình chính là một con heo ngu xuẩn, vẫn là con heo ngu xuẩn nhất…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.