Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Vãn cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Nhược Hoa. Nàng tin tưởng chắc chắn Tô Lạc tuyệt đối là may mắn, khi nàng chạy đi tìm Tô Tử An thì đã kịp chạy về, làm bộ ở trong phòng sao chép Kinh Kim Cương.

Khóe miệng Tô Lạc giơ lên sát ý lạnh băng.

Liễu Nhược Hoa, thì ra ngươi còn chưa chết sao? Trở lại kinh thành rồi còn dám nói ra nói vào? Xem ra lần trước không giết chết ngươi, thật là quá lời cho ngươi.

Lúc này tín nhiệm của Tô Tử An đã đảo hướng về phía Tô Lạc, chỉ thấy hắn nổi giận đùng đùng trừng Tô Vãn, hừ lạnh thật mạnh một tiếng: “Vớ vẩn! Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng lắm thể chất phế vật của muội muội ngươi? Lời nói dối như vậy cũng có thể nói ra, xem ra nha hoàn kia nói rất đúng, ngươi cố ý nhằm vào Tứ muội muội của ngươi.”

Sắc mặt Tô Lạc cũng có vẻ vô cùng uất ức, hai tròng mắt tràn đầy hơi nước mông lung, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu vô cùng: “Tam tỷ tỷ, ngươi vì sao phải nhằm vào ta như vậy? Ngươi được lợi lộc gì chứ? Nếu ngươi nói ta đắc tội Dao Trì tiên tử, vậy ngươi đi mời Dao Trì tiên tử đến đây, ngươi hỏi nàng xem, Tô Lạc ta đến tột cùng có đắc tội nàng hay không, không, ngươi nên hỏi Dao Trì tiên tử, nàng rốt cuộc đã gặp qua Tô Lạc chưa.”

Bộ dáng Tô Lạc cứ như có thể hoàn toàn quang minh lỗi lạc giằng co với đối phương vậy.

Đó là bởi vì Tô Lạc biết rằng, chỉ một mình Tô Vãn, sao có thể thỉnh Dao Trì tiên tử đến đây được?

Tô Vãn tức giận đến mức trợn trắng mắt: “Dao Trì tiên tử là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Ai biết nàng bây giờ đang ở nơi nào?”

Tô Lạc nghiêm trang thuận miệng nói tiếp: “Nếu Dao Trì tiên tử không phải ai muốn thấy là có thể thấy, chưa nói đến chuyện ta bị cấm túc, chỉ nói lấy địa vị và tư chất của ta, sao có thể gặp nàng, làm sao có thể đắc tội nàng chứ?”

“Ngươi!” Tô Vãn bị chính lời nói của mình cản trở, lại bị Tô Lạc ép hỏi hết đường chối cãi.

Đúng vậy, nếu Dao Trì tiên tử không phải là người ai muốn gặp cũng có thể gặp, như vậy lấy tư chất và địa vị của Tô Lạc, sao nàng có thể gặp được Dao Trì tiên tử, rồi làm thế nào đắc tội nàng? Tô Tử An càng thêm tin tưởng Tô Lạc vô tội, Tô Vãn đang vô cớ gây rối.

May mắn đầu óc Tô Vãn cũng không ngu ngốc, nàng nhanh chóng nhớ lại lời nói của Liễu Nhược Hoa, đến lúc này, nàng cũng không cần giấu diếm nữa, chỉ thấy nàng lạnh lùng cười: “Ngươi đương nhiên không thấy được, nhưng có Tấn Vương điện hạ ở đó, đương nhiên có thể thấy được Dao Trì tiên tử!”

“Sao lại nhấc tới Tấn Vương điện hạ rồi?” Tô Tử An nhíu chặt lông mày.

Đầu tiên là Dao Trì tiên tử, tiếp theo lại là Tấn Vương điện hạ, mỗi một người đều là nhân vật cao cao tại thượng, hắn chỉ là một Đại Tướng Quân nho nhỏ, căn bản đắc tội không nổi mà.

“Cha, ngươi hỏi nàng, ngươi hỏi nàng có phải nàng và Tấn Vương điện hạ đi sơn mạch Lạc Nhật hay không. Hừ, Tô Lạc, ngươi đừng nghĩ chống chế, Liễu Nhược Hoa đều đã thấy hết.”

Tô Tử An nghi ngờ nhìn Tô Lạc, tuy rằng chuyện này rất khó để tin tưởng, nhưng mà… Nếu quả thực là như vậy thì…

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhẹ nhàng như gió: “Tấn Vương điện hạ? Ha hả, Tam tỷ tỷ, phụ thân đại nhân, Tấn Vương điện hạ là người nào? Đó là trích tiên ở trên Cửu Trùng Thiên, cao quý vô cùng, người đời chỉ nhìn một cái đã cảm thấy bất kính, mọi người cảm thấy hắn có thể để ý tới phế vật như ta sao?”

Tuy rằng những điều Tô Lạc nói đều là sự thật, nhưng Tô Vãn vẫn kiên định phản bác: “Có lẽ… Có lẽ tâm trạng Tấn Vương điện hạ bỗng nhiên vui vẻ thì sao?”

“Được, coi như là Tấn Vương điện hạ có tâm trạng tốt đi, như vậy, xin hỏi ta dùng cách nào để đi lại giữa nơi này và sơn mạch Lạc Nhật trong một tháng qua?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.