Tô Lạc ẩn núp trong bóng đêm mênh mông, chạy tới Phù Dung viện của Tô Vãn.
Thị giác nhạy bén có thể giúp nàng nhìn rõ mọi vật trong đêm như ban ngày.
Cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm và thị giác cực tốt có thể giúp nàng tránh né quan binh tuần tra.
Tô Lạc không có bộ pháp tinh diệu của thế giới này, nhưng kỹ thuật che giấu của nàng không ai có thể làm được.
Dọc theo đường đi nàng rất cẩn thận, Tô Lạc rất nhanh đã vào tới Phù Dung viện của Tô Vãn.
Phù Dung viện của Tô Vãn và cái sân rách nát kia của Tô Lạc rất khó có thể so sánh với nhau.
Tòa Phù Dung viện này ở rất gần chủ viện, phòng ở tinh xảo, xa hoa trang trọng, nơi nào cũng mang nét hoa mỹ.
Lúc này đã là sáng sớm.
Dựa theo lẽ thường, ngọn đèn dầu lẽ ra đã sớm tắt.
Nhưng hiện tại, trong phòng Tô Vãn vẫn còn sáng đèn, trên cửa sổ hắt lên bóng dáng yểu điệu của Tô Vãn.
Tô Lạc lặng yên tới gần, thật cẩn thận chọc thủng cửa sổ giấy, nhìn vào bên trong qua khung cửa sổ.
Giờ phút này, Tô Vãn đang nằm trên giường suy nghĩ xa xôi.
Tâm tình của nàng dường như rất tốt, khóe miệng không tự giác lộ ra nụ cười sung sướng, đồng thời, nàng tựa hồ có chút thấp thỏm, lại có chút chờ mong.
Không biết nàng đang vui vẻ cái gì, chờ mong điều gì, lại thấp thỏm vì điều gì…
Nhưng Tô Lạc tựa hồ đã biết suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164909/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.