Chỉ đáng thương lão cha già của nàng, tự cho là khống chế hết thảy, ai ngờ chỉ là đao trong tay người khác, bị người mượn đao giết người. Hắn không những không biết, còn tự cho là đúng.
Thật sự là đáng thương. Thế nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận!
Người khác không chú ý tới, nhưng Tô Lạc luôn luôn quan sát tỉ mỉ lại chú ý tới, khi Mạc tiên sinh đang nói chuyện, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn Triệu ma ma bên người Tô phu nhân, giữa hai người dường như có một loại ăn ý nào đó.
Rốt cuộc là ăn ý gì… Thật là làm người khó hiểu, khó hiểu!
“Mạc tiên sinh, cứ việc nói, lúc trước vị cô nương tuyên bố nhiệm vụ rốt cuộc là ai!” Tô Tĩnh Vũ thấy Mạc tiên sinh dường như có chút do dự, tức khắc thần sắc nghiêm nghị, nói thẳng.
Mạc tiên sinh nhìn Tô Tĩnh Vũ, lại nhìn Tô Tử An, đột nhiên, hắn đối diện tầm mắt của Tô Lạc.
Nháy mắt, hắn dường như đã bị hết hồn, theo bản năng né tránh.
“Là… Là…” Mạc tiên sinh vẫn luôn cúi đầu, không dám ngước mắt, giọng nói cũng đứt quãng.
“Ngươi yên tâm, hết thảy đều có bản tướng quân làm chủ cho ngươi! Việc này cũng sẽ không lan truyền đi ra ngoài, đối với chức vụ của ngươi ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê cũng tuyệt đối sẽ không tạo thành bất kì ảnh hưởng nào!” Tô Tử An cam đoan.
Hắn là Đại tướng quân, ngồi trên cao quá lâu, trên người đã có một loại khí phách uy nghiêm.
“Bạch bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164885/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.