Chương trước
Chương sau
Một đám người trong phòng đều câm nín nhìn Tô Lạc, ánh mắt Tô Tử An nhíu chặt, phẫn nộ quát: “Ngươi cười cái gì?”

Tô Tử An thầm nghĩ, chẳng lẽ là nha đầu thúi này tự biết tội chết khó thoát, thế nên bị dọa điên rồi?

Tô Lạc thật vất vả ngừng cười, nàng giơ quyển sách lên, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng, đôi mắt đen nhánh như mực của nàng đối diện với Tô Tử An.

Trong mắt nàng là mỉa mai vô cùng rõ ràng.

“Phụ thân đại nhân, nếu ngài đã xem qua, như vậy xin hỏi tên người ký tên ở đây là ai?” Tô Lạc nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi.

Giống như trong căn phòng này, uy nghi mà những võ giả phát ra không khiến nàng sợ hãi một chút nào.

“Ngươi ngay cả tên của mình cũng không biết?” Tô Tử An nhíu mày: “Tô Lạc, ta cảnh cáo ngươi, giả ngây giả dại không có tác dụng gì, ngươi tốt nhất một vừa hai phải.”

Tô Lạc cười lắc đầu, thong thả ung dung nói: “Đúng vậy, hai chữ này xác thật là Tô Lạc. Nhưng sơ hở lớn nhất cũng nằm ở hai chữ Tô Lạc này.”

Sơ hở?

Thế nhưng có sơ hở?

Mạc tiên sinh và Tô phu nhân vào giờ phút này cũng khẽ nhíu mày, trong mắt bọn họ, việc này đã được chuẩn bị vạn vô nhất thất, sao sẽ có sơ hở?

“Sơ hở gì?” Tô Tử An nhíu chặt lông mày.

“Suy luận rất đơn giản. Ví dụ đi, phụ thân đại nhân, nếu ngài đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên bố nhiệm vụ ám sát người khác, ngài sẽ viết ba chữ Tô Tử An tại chỗ ký tên sao?” Tô Lạc nhướng mày, cười như không cười nhìn bọn họ.

Đây là một lối tư duy sai lầm.

Đối phương muốn vu oan cho nàng, cho nên cố ý viết tên nàng vào, coi đây là chứng cứ chứng minh nàng chính là tội phạm.

Nhưng đối phương lại quên mất suy nghĩ thực sự của người bình thường. Làm chuyện xấu, ai dám quang minh chính đại dùng tên thật chứ? Huống chi là việc làm vô cùng ác độc như vấy bẩn Tô gia tam tiểu thư?

Tô Tử An lập tức bị hỏi cứng họng.

Kỳ thật Tô Lạc nói một chút cũng không sai, nếu muốn đi làm chuyện xấu, ai dám quang minh chính đại mà ký tên? Ai mà không lén lút đi chứ?

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn tuyên bố nhiệm vụ này, hắn có chết cũng không thể viết tên thật.

Nếu nói như thế thì Tô Lạc vô tội sao? Chẳng lẽ là có người vu oan giá họa?

Tô Tử An trong lúc nhất thời âm tình bất định, lúc sáng lúc tối, nhìn không ra ý tưởng chân thật trong lòng.

Thái tử lại sao lại dễ dàng để Tô Lạc tránh được kiếp nạn này chứ?

Chỉ thấy hắn lạnh lùng gợi lên khóe miệng: “Hoặc nguyên nhân chính là vì ngươi không hề sợ hãi, cho nên mới chính đại quang minh viết tên vào?”

Tô Lạc thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Chỉ số thông minh của nàng sẽ thấp như vậy sao? Sẽ làm chuyện dễ lòi đuôi như vậy hả?

Thói quen hành sự của nàng là tính kế từng bước một, bố trí tốt tất cả mọi thứ rồi mới có thể hành động, sẽ không ngu ngốc giống Tô Vãn như vậy đâu, sơ hở nhiều vô cùng.

Nhưng Tô Lạc vốn cũng không kỳ vọng một câu là có thể vứt hết mọi tội lỗi.

Những lời này có thể làm tâm lý của Tô Tử An sinh ra dao động, đã đạt tới hiệu quả mà nàng mong muốn rồi.

“Còn nữa…” Đôi mắt đen như giống cổ ngàn năm không gợn sóng của Tô Lạc chậm rì rì nhìn bốn phía, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Mạc tiên sinh, thanh âm trong trẻo nói: “Mạc tiên sinh, xin hỏi, ngày đó người đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê thật sự là ta? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”

Mạc tiên sinh không ngờ rằng ánh mắt bình đạm của Tô Lạc lại có thể hùng hổ doạ người như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, hắn không kiềm được chột dạ.

Tại sao lại như vậy? Triệu ma ma không phải nói Tô phủ tứ nha đầu là bao cỏ phế vật, vô cùng dễ đối phó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.