Một đám người trong phòng đều câm nín nhìn Tô Lạc, ánh mắt Tô Tử An nhíu chặt, phẫn nộ quát: “Ngươi cười cái gì?”
Tô Tử An thầm nghĩ, chẳng lẽ là nha đầu thúi này tự biết tội chết khó thoát, thế nên bị dọa điên rồi?
Tô Lạc thật vất vả ngừng cười, nàng giơ quyển sách lên, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng, đôi mắt đen nhánh như mực của nàng đối diện với Tô Tử An.
Trong mắt nàng là mỉa mai vô cùng rõ ràng.
“Phụ thân đại nhân, nếu ngài đã xem qua, như vậy xin hỏi tên người ký tên ở đây là ai?” Tô Lạc nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi.
Giống như trong căn phòng này, uy nghi mà những võ giả phát ra không khiến nàng sợ hãi một chút nào.
“Ngươi ngay cả tên của mình cũng không biết?” Tô Tử An nhíu mày: “Tô Lạc, ta cảnh cáo ngươi, giả ngây giả dại không có tác dụng gì, ngươi tốt nhất một vừa hai phải.”
Tô Lạc cười lắc đầu, thong thả ung dung nói: “Đúng vậy, hai chữ này xác thật là Tô Lạc. Nhưng sơ hở lớn nhất cũng nằm ở hai chữ Tô Lạc này.”
Sơ hở?
Thế nhưng có sơ hở?
Mạc tiên sinh và Tô phu nhân vào giờ phút này cũng khẽ nhíu mày, trong mắt bọn họ, việc này đã được chuẩn bị vạn vô nhất thất, sao sẽ có sơ hở?
“Sơ hở gì?” Tô Tử An nhíu chặt lông mày.
“Suy luận rất đơn giản. Ví dụ đi, phụ thân đại nhân, nếu ngài đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164875/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.