“Nếu tìm không ra, tất cả người của Tô gia có mặt ở hiện trường đều phải châm trà xin lỗi Tô Lạc! Ai cũng không được chống chế!” Đôi mắt đẹp đen nhánh như mực của Tô Lạc nhìn quét chung quanh một vòng, đáy mắt tràn ngập mỉa mai.
Tô Tử An dừng chân, hắn không thể tưởng được Tô Lạc sẽ đưa ra điều kiện đại nghịch bất đạo như vậy, đang muốn bác bỏ thì...
Bắc Thần Ảnh lại cười như không cười nghiêng người nhìn hắn một cái, cười nói: “Tô Tứ cô nương nói không tồi, khuê phòng của cô nương há là nơi muốn vào thì vào, muốn lục soát thì lục soát chứ? Còn có vương pháp hay không? Tô Đại Tướng Quân, ngươi thấy sao?”
Bắc Thần Ảnh tuy rằng tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng uy nghiêm phát ra quanh thân hắn lại chèn ép đến mức trái tim của Tô Tử An nhảy dựng, khóe miệng Tô Tử An cứng đờ, cố cười: “Bắc Thần đại nhân nói đúng lắm.”
Hắn nghiêng đầu cười lạnh với Tô Lạc: “Được! Làm theo lời ngươi, nếu tìm không ra vàng, mọi người Tô gia ở đây sẽ châm trà xin lỗi ngươi! Hơn nữa bồi thường cho ngươi một ngàn đồng vàng! Hiện tại, ngươi còn có gì không yên tâm nữa không?”
Còn thêm một ngàn đồng vàng? Vậy thật là không thể tốt hơn.
Tô Lạc tỏ vẻ thực vừa lòng với kết quả đàm phán này: “Có Bắc Thần đại nhân và Thái Tử điện hạ cùng làm chứng, Tô Lạc yên tâm.”
Ngụ ý, nàng không quá yên tâm với lời hứa của lão cha già cho lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164860/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.