Chương trước
Chương sau
Này từng trang, giấy trắng mực đen, thế mà lại là…

Thái tử thấy thần sắc Tô Tử An đại biến, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, hắn đi lên vài bước đứng ở bên người Tô Tử An, nghiêng người nhìn lại.

Nhưng động tác của Tô Tử An lại giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng lùi về phía sau, động tác nhanh như tia chớp.

Thái Tử điện hạ hậm hực!

Thái Tử điện hạ vốn đa nghi, đáy mắt tràn đầy hung ác nham hiểm âm u, không vui trừng Tô Tử An, trong lòng hiện lên tức giận.

Tô Tử An quả thực quá lớn mật!

Tô Lạc cũng hơi tò mò nhìn chằm chằm quyển sách bìa xanh trong tay Tô Tử An, nhưng thực đáng tiếc là nàng cách Tô Tử An khá xa, thấy không rõ lắm câu chữ trên trang giấy.

Lúc này, người bình tĩnh nhất chắc chắc là Bắc Thần đại nhân.

Đôi mắt đẹp kia của hắn lóe sáng, mi mắt nhướng nhẹ, bộ dáng như đang xem diễn, như đã biết hết từ trước vậy.

Nhưng hắn hình như ngại vở kịch này còn chưa đủ xuất sắc, chỉ thấy hắn nhìn người áo đen đằng sau một cái.

Người áo đen hiểu ý, gật đầu, tiện đà trực tiếp biến mất tại chỗ.

Khi hiện thân lại, hắn chỉ còn cách Tô Tử An một bàn tay.

Người áo đen gầy như que củi nhanh như tia chớp, thẳng tắp hướng về phía cổ của Tô Tử An.

Trong đầu Tô Tử An hiện lên cảnh tượng khi thị vệ Thái tử bị người áo đen bóp chết lúc trước, hắn theo bản năng đánh ra một chưởng về phía người áo đen.

Nhưng chiêu này của người áo đen chỉ là hư chiêu, hắn không giết Tô Tử An mà là muốn cướp đoạt quyển sách màu xanh trong tay hắn.

Cho nên, khi Tô Tử An phản kích, hắn nghiêng người né qua, hai ngón tay như kìm sắt chế trụ mạch môn của Tô Tử An.

Tô Tử An tức khắc không còn chút sức lực nào, bàn tay đang cầm quyển sách màu xanh nhanh chóng mềm xuống.

Cũng không biết người áo đen xuất phát từ tâm lý gì, hắn một tay tiếp được quyển sách màu xanh, tựa hồ cố ý bóp gãy gáy của quyển sách màu xanh đó. Đương nhiên, ngoại trừ Bắc Thần Ảnh vốn đã bày mưu đặt kế và Tô Lạc vẫn luôn chú ý đến người áo đen, những người khác đều không chú ý tới.

“Mau trả cho ta!” Tô Tử An khẩn trương!

Tuyệt đối không thể để Bắc Thần Ảnh cầm thứ này rời đi, nếu không, không chỉ có hắn, toàn bộ Tô phủ đều chết không có chỗ chôn!

Người áo đen trầm mặc đứng đó, hắn lẳng lặng đứng ở phía sau Bắc Thần Ảnh, toàn thân bao phủ trong bóng ma, giống như không hề tồn tại.

Tô Tử An thấy nói với hắn không có hiệu quả, quay đầu tức muốn hộc máu, căm tức nhìn Bắc Thần Ảnh: “Bắc Thần đại nhân! Đó là… võ công bí tịch của Tô gia! Là bí mật không truyền ra ngoài! Tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người ngoài, cho nên, thỉnh ngươi trả quyển sách lại cho lão phu! Bằng không…”

“Bằng không như thế nào?” Bắc Thần Ảnh chấp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt một cái, vẻ mặt không cho là đúng.

“Bằng không…” Tô Tử An cắn răng, khuôn mặt xanh mét vô cùng kiên nghị, chỉ thấy hắn gằn từng chữ một nói: “Bằng không, Tô phủ tất nhiên sẽ đuổi giết đến cùng!”

Lúc trước Bắc Thần Ảnh kiêu ngạo không cho mặt mũi như vậy, Tô Tử An đều nhịn xuống, nhưng bây giờ lại vì một quyển sách nho nhỏ mà phát điên, chuyện này… hơi kỳ nhỉ.

Quyển sách nhỏ màu xanh kia đến tột cùng viết thứ gì, có thể làm Tô Tử An nôn nóng đến như vậy?

Cái mà Tô Tử An gọi là võ công bí tịch, Tô Lạc không tin.

Lúc này, Tô Lạc có chút tò mò, quyển sách nhỏ màu xanh kia đến tột cùng viết cái gì?

Bắc Thần Ảnh nghe vậy, cười ha ha, cười đến mức có chút thở không nổi, thật vất vả ngừng cười lại nói: “Đuổi giết đến cùng? Ha ha ha, ta sợ quá nha.”

Ai nấy đều hiểu rõ, Bắc Thần Ảnh đang nói mát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.