Nhưng mà xuất phát từ bản năng an toàn, hai cái móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt vạt áo của Tô Lạc, sợ mình bị vứt bỏ.
“Con chó nhỏ này của ngươi thật ra không tồi.” Liễu Thừa Phong ném nguyên thạch xuống.
Hắn cũng không gấp, chắp tay ở sau lưng, thong thả ung dung đi đến bên người Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Tiểu Thần Long trong lòng ngực nàng: “Nói đi, bé con này bao nhiêu tiền, bản công tử mua.”
Muốn mua Tiểu Thần Long? Tô Lạc chậm rãi nở nụ cười, nghiền ngẫm liếc Liễu Thừa Phong một cái.
Tiểu Thần Long là thứ mà ngươi muốn mua là có thể mua sao? Chỉ sợ Liễu Thừa tướng lại làm một trăm đời Thừa tướng cũng không có đủ tiền để mua một cọng lông của Tiểu Thần Long đâu.
Tô Lạc bình thản nói: “Không bán.”
“Nha đầu thúi! Công tử nhà chúng ta muốn mua chó con của ngươi là xem trọng ngươi! Ngươi đừng không biết điều!” Cẩu nô tài không biết lại từ đâu chạy ra, ngạo mạn chỉ vào Tô Lạc mắng.
Bỗng nhiên, chỉ thấy trước mắt có một luồng ánh sáng trắng hiện lên, tiện đà còn phun ra máu đỏ.
“A!” Cẩu nô tài kia nhìn bàn tay bị cắt đứt của mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, khi hắn phản ứng kịp rồi thì tức khắc đau như giết heo, hét lớn chạy khắp sân.
“Ngươi ngươi ngươi!” Liễu Thừa Phong không ngờ nha đầu thúi này tàn nhẫn như vậy, chưa nói động thủ cũng đã động thủ!
Hắn lớn tiếng rít gào nói: “Sao ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164792/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.