Bởi vì hắn nhìn thấy một màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện trên khối nguyên thạch nhỏ như quả trứng gà đó.
Màu xanh lá hay là màu xanh biếc? Không thấy rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối chắc chắn là có màu!
Mà lúc này, ánh mắt Lão Trần cũng mang theo vài phần nghiêm túc, hắn thả chậm tốc độ ma sát, mài mài thật cẩn thận.
Thực mau, tinh thạch bị che dấu dưới lớp đá màu xám đã hiện lên trước mắt mọi người.
Tinh thạch xanh biếc có lẫn xanh lá?
Này. này. này… Quả thực quá khủng bố!
Chỉ là tinh thạch màu xanh lá là đã vô cùng khó có được, ở trên đại lục quả thực là vạn kim khó cầu, nhưng viên trước mắt này không chỉ có là màu xanh lá mà còn mang theo màu xanh biếc nữa!
Trong màu xanh lá có màu xanh biếc, đã có thể xem như là tinh thạch màu xanh biếc rồi, đây chính là giá trị năm vạn kim đó!
Liễu Thừa Phong chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn, hai mắt biến thành màu đen, dường như muốn ngất đi.
Sao có thể chứ! Quả thực là khiến người khác không thể tưởng tượng! Cục đá đó rõ ràng chính là phế liệu mà hắn vứt bỏ không cần!
Trời ơi, hắn bán tinh thạch màu xanh biếc giá trị năm trăm vạn kim cho người khác với giá một ngàn đồng vàng… Giờ phút này, Liễu Thừa Phong thật là hối hận đến mức ruột cũng tái luôn, hắn hận không thể nhào qua cướp lại khối tinh thạch đó.
“Trần bá bá có tay nghề thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164779/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.