“Đúng vậy, nhưng mười vạn kim này cũng quá cao, phải biết rằng, dù có cắt ra được tinh thạch màu xanh lá thì giá thị trường cũng chỉ tới năm vạn kim mà thôi.”
“Đúng vậy, giá này cũng quá cao, chỉ có đứa ngốc mới mua với cái giá cao như vậy.”
“Buồn cười nhất là cuối cùng còn cắt ra tinh thạch dựa da.”
Mỗi người đều là Gia Cát Lượng, ai cũng không ngừng thả đá xuống giếng.
Những lời nghị luận đó giống như là kim châm, đâm vào trái tim của Liễu Thừa Phong từng đợt từng đợt vô cùng đau.
Không, không được, hắn không thể cứ như vậy ngã xuống, trong tay hắn không phải còn mua một ít nguyên thạch sao? Những nguyên thạch đoạt lấy từ trong tay nha đầu đó nhất định sẽ không kém, nhất định có thể cắt ra tinh thạch tốt.
Đúng vậy, cắt, phải cắt!
Liễu Thừa Phong vung bàn tay to lên, ra lệnh: “Lấy toàn bộ bảy khối nguyên thạch đã mua lúc trước ra, bản công tử muốn tiếp tục cắt thạch!”
Còn muốn cắt? Mọi người chung quanh đều khe khẽ nói nhỏ, nhưng Liễu Thừa Phong một mực làm lơ, bây giờ hắn phải cắt ra một khối tinh thạch màu xanh lá, bằng không hắn biết công đạo với người trong nhà như thế nào đây?
Hắn tiêu tiền như nước đó, chỉ một ngày hôm nay đã xài hết mười lăm vạn đồng vàng!
Khối nguyên thạch thứ nhất, đao cắt xuống… Không có.
Khối nguyên thạch thứ hai, đao cắt xuống… Không có.
Khối nguyên thạch thứ ba, đao cắt xuống… Không có.
Khối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164765/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.