Cái gì gọi là nàng thích? Rõ ràng là nàng bị ép buộc đó chứ?
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của Tô Lạc hiện lên vẻ tức giận, nàng nghiến răng gằn ra từng chữ: “Nam Cung Lưu Vân, đừng có đạt được mục đích rồi thì ra vẻ nhé!”
Đạt được mục đích rồi thì cứ tự sướng đi, lại còn ra vẻ khoe tài, đây đúng là chọc tức người khác.
Cánh tay mạnh mẽ đanh thép của Nam Cung Lưu Vân thuận thế ôm lấy Tô Lạc ở trước mặt vào lòng, vẻ mặt đắc ý, ngữ điệu trầm bổng: “Còn không chịu thừa nhận, vừa rồi là ai ôm chặt lấy bổn vương không chịu bỏ tay chứ? Ngại ngùng gì nữa cái đồ ngốc này.”
Sắc mặt Tô Lạc do kìm nén mà đỏ rực, nàng đập một chưởng vào ngực Nam Cung Lưu Vân, vẻ mặt như hung thần ác sát: “Muốn chết đúng không? Nói thẳng ra đi, đừng có nói hàm ý như vậy.”
Đáy mắt đen láy của Nam Cung Lưu Vân lóe lên vẻ đắc ý, hắn ôm chặt Tô Lạc hơn, kề sát người nàng vào mình, ở giữa không có một kẽ hở nào, rồi thong thả nói: “Lạc Lạc nhà ta không nỡ đâu, nếu như bổn vương chết, nàng cũng phải đi cùng ta.”
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ hay vậy, ai đi cùng ngươi? Dù sao cũng không phải ta.”
“Mạnh miệng.” Nam Cung Lưu Vân cúi người, hôn lên bờ môi mềm mại của nàng, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng dịu dàng hôn nàng.
Động tác của hắn dịu dàng tinh tế, so với sự cướp đoạt như cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164707/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.