Nam Cung Lưu Vân cười thành tiếng: “Nha đầu mạnh miệng, còn nói là không quan tâm bổn vương, ngươi cuống lên sẽ nói nhiều như vậy, ngày thường muốn ngươi nói chuyện cùng bổn vương quả thực là còn khó hơn lên trời.”
Tô Lạc cũng ý thức được mình đang nôn nóng lo lắng cho hắn, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cố gắng ra vẻ trấn định quay đầu đi, giả vờ như nàng chưa nghe thấy gì.
Nam Cung Lưu Vân thích nhất bộ dáng ngượng ngùng này của nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt. Lạc nha đầu của hắn chính là mạnh mẽ đáng yêu như vậy, thật là khiến người ngày càng yêu thích.
Hai thân ảnh dựa sát vào nhau, lẳng lặng đứng, thời gian dường như dừng lại tại giờ khắc này.
Tư thế ái muội như vậy, như thể giữa bọn họ thật sự có quan hệ nào đó.
Trong lòng Tô Lạc hiện lên một tia hoảng loạn, nàng theo bản năng mà đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, tầm mắt dời đến quyển sách “Luyện dược sư sơ cấp", đôi mắt khẽ động, quyết định dời sự chú ý của Nam Cung Lưu Vân.
“Nam Cung Lưu Vân, thương thế của ngươi thật sự không thể chữa khỏi sao?” Tô Lạc thấp giọng hỏi.
Nam Cung Lưu Vân thâm thúy mị hoặc mà nhìn nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cũng không phải là không thể trị khỏi, chỉ là do mấy tên lang băm đó quá kém cỏi, Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta có phải là đã quyết tâm tìm cách chữa trị bệnh cũ cho bổn vương không?”
“Bớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164689/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.