Quả nhiên, sau khi trấn an Tô Khê xong, cặp mặt lạnh băng xinh đẹp kia của Tô Thanh phóng tới trên người Tô Lạc, dùng ánh mắt xem kỹ liếc nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Tô Lạc?”
“Không biết Nhị tỷ có gì chỉ giáo?” Tô Lạc bình thản nghênh đón sự xem xét của Tô Thanh.
Tô Thanh thanh lãnh liếc nàng một cái, thực hiển nhiên nàng vẫn không đặt Tô Lạc vào trong mắt, chỉ hừ lạnh: “Không ngờ ngươi còn che dấu sau như vậy.”
Thực lực Tô Khê cũng không kém, có thể bức Tô Khê thành như vậy, vậy tu vi của Tô Lạc tuyệt đối trên cấp ba, nhưng kỳ quái chính là, nàng lại không cảm giác được trên người Tô Lạc có linh khí. Điều này làm Tô Thanh có chút không hiểu.
“Một chút tu vi này của ta sao thể lọt vào mắt xanh của Nhị tỷ được?” Ánh mắt Tô Lạc nhàn nhạt, khóe miệng cười như không cười nhìn Tô Thanh một cái.
Cái loại hơi thở ngạo mạn này của Tô Thanh không lúc nào không tồn tại, cho dù đã biết Tô Lạc cũng không phải phế vật, nhưng lúc này ở trong mắt nàng, Tô Lạc cũng chỉ là sự tồn tại của một con kiến, nàng căn bản không để Tô Lạc vào mắt.
Đương nhiên, Tô Lạc cũng không có cảm giác tốt đẹp gì với nàng.
Tuy sắc mặt của Tô Thanh luôn bình thản, nhưng nàng lại đáng sợ hơn Tô Khê nhiều.
Tuy Tô Khê được nuông chiều ngang ngược, nhưng ai cũng biết rõ thực lực của nàng, hơn nữa hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164628/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.