“Mặc kệ là ai tới quý phủ, đại ca đều hẳn phải bình tĩnh thong dong, không nên nôn nóng cấp bách như thế, bằng không, sau này phụ thân làm sao dám giao Tô phủ to như vậy vào tay huynh chứ?” Tô Thanh nhíu mày, hiển nhiên rất không vừa lòng với hành động của Tô Tĩnh Vũ.
Tô Tĩnh Vũ gấp đến mức thiếu chút nữa dậm chân: “Còn bình tĩnh thong dong cái gì? Tấn Vương điện hạ! Tấn Vương điện hạ tới quý phủ chúng ta!”
“Ai?” Tô Thanh tức khắc dại ra, thần sắc phức tạp nhìn Tô Tĩnh Vũ.
“Ngươi nghĩ là ai hả? Trên đời này còn sẽ có Tấn Vương điện hạ thứ hai sao?” Giọng nói nôn nóng của Tô Tĩnh Vũ mang theo một tia hưng phấn: “Nhị muội, ngươi cũng thật là, ngươi và Tấn Vương điện hạ đều đến nông nỗi này rồi, sao lại giấu chúng ta lâu như vậy? Làm hại phụ thân mẫu thân đều có chút trở tay không kịp.”
“A?” Tô Thanh có chút khó hiểu. Trừ bỏ lần trước từ trong miệng của Bắc Thần Ảnh đại nhân biết được Tấn Vương có hảo cảm với mình thì gần đây nàng cũng chưa gặp qua Tấn Vương điện hạ...
Tô Tĩnh Vũ hưng phấn đến mức quả thực muốn quơ chân múa tay, hắn vui rạo rực mà nói: “Tấn Vương điện hạ mang theo thật nhiều lễ vật lại đây, nói là nghe nói quý phủ của chúng ta xảy ra chuyện, đặc biệt đến thăm, chúng ta đều biết Tấn Vương điện hạ khẳng định là vì muốn đến thăm ngươi mới đến. Đi đi đi, lãng phí thời gian với phế vật này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164623/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.