Tô phu nhân âm thầm vui vẻ: Không hổ là con gái do nàng sinh ra, quả nhiên mị lực phi phàm.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều chú ý đến trên người Tô Thanh, nàng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng mà… Tô Thanh trộm ngước mắt nhìn Tấn Vương điện hạ.
Thấy cặp mắt đen nhánh như mực của hắn đang nhìn mình, tức khắc, ửng đỏ thực vất vả mới có thể giấu đi lại hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, làm lộ ra vẻ thẹn thùng.
Tô Tử An nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng kia của Tô Thanh, tức khắc cười to: “Ha ha ha, Thanh Nhi, mau tới đây gặp Tấn Vương điện hạ.”
Tô Thanh kiều mỵ rũ đôi mắt, uốn gối hành lễ: “Gặp qua Tấn Vương điện hạ.”
Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng một cái, mắt phượng híp lại, cao thâm khó đoán, tùy ý nói: “Đứng lên đi.”
Tấn Vương điện hạ lãnh đạm, tất cả mọi người đều không để bụng, đều cảm thấy thực bình thường, lại còn cảm thấy hắn vô cùng ôn hoà.
Tô phu nhân cười nhìn đôi bích nhân trước mắt này, nam tuấn mỹ như vậy, nữ mạo mĩ vô song, quả thực chính là trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, không có ai so với họ càng xứng đôi. Tốt, tốt, thật là vô cùng tốt.
Khóe miệng Tô phu nhân mở rộng, trên mặt là vẻ tươi cười như thế nào cũng không kiềm chế được, thật giống như mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.
Tô Tử An không ngừng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164617/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.