Chương trước
Chương sau
Mà sắc mặt Tô Thanh trong nháy mắt trắng bệch, làm gì còn chút thẹn thùng nào? Cặp mắt đẹp thanh lãnh kia trừng thật to, gắt gao nhìn Tấn Vương điện hạ, trong đôi mắt đó toàn là khó có thể tin.

“Sao, sao lại nói như vậy? Người mà điện hạ ngài muốn gặp, chẳng lẽ không phải Thanh Nhi sao?”

Khóe miệng Tô Tử An cứng đờ, ấp úng ra tiếng.

Hắn cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, cứng đờ như sắt, căn bản không thể hiểu được.

Nam Cung Lưu Vân ném chén trà lên bàn thật mạnh, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Bổn vương quản ngươi cái gì Thanh Nhi Đục Nhi, còn nhớ rõ những lời bổn vương nói lúc trước sao?”

“Điện hạ nói, muốn mạt tướng gọi con gái của mình đến…” Tô Tử An cứng đờ hồi ức, chỉ là hắn phát hiện đầu óc của mình phản ứng rất chậm, đơn giản là trống rỗng.

“Vậy ngươi phải làm như thế nào?” Nam Cung Lưu Vân không kiên nhẫn khiển trách.

“Bổn vương muốn gặp một vị cô nương trong phủ các ngươi, ngươi kêu một người hoa si lung tung rối loạn lại đây ứng phó bổn vương? Tô Tử An, ngươi thật to gan.”

Hoa si lung tung rối loạn? Khuôn măt vốn đã tái nhợt của của Tô Thanh ngay lập tức không còn chút máu nào, toàn thân cứng đờ như sắt, như cọc gỗ cắm yên một chỗ, không hề động đậy.

Tấn Vương điện hạ nói nàng là hoa si… hoa si…

Hai chữ này vô hạn tuần hoàn trong đầu Tô Thanh, mở rộng, rồi phóng đại, tiếp tục phóng đại…

Tô Tĩnh Vũ và Tô phu nhân cũng đều ngốc, bọn họ ngơ ngác nhìn Tấn Vương điện hạ, thấy Tấn Vương giận dữ, trong lòng đều hiện lên ý lạnh.

Tô Tĩnh Vũ rốt cuộc lấy hết can đảm, run run rẩy rẩy hỏi: “Điện, điện hạ, người ngài muốn gặp không phải Thanh Nhi sao? Ngài cùng Thanh Nhi không phải…”

“Không phải cái gì?” Trong mắt Nam Cung Lưu Vân hiện lên ánh sáng lạnh.

Tô Tĩnh Vũ khẩn trương nuốt xuống nước miếng, rốt cuộc lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Người ngài muốn cưới… Chẳng lẽ không phải Thanh Nhi sao?”

Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cảm thấy tức giận.

Hắn chế nhạo chỉ vào Tô Thanh, khó có thể tin nói: “Các ngươi điên rồi hả? Lấy hoa si bao cỏ đó ghép với bổn vương? Ở trong mắt các ngươi, bổn vương là người mù hả? Tô Tử An! Ngươi thật to gan!”

Tô Tử An nghe vậy, đã bất chấp mọi thứ, tức khắc kinh sợ quỳ xuống đất: “Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận, đều là khuyển tử vô tri, ở bên ngoài nghe xong những lời mê muội lại tin là thật, mong rằng điện hạ ngài đại nhân có đại lượng, xin hãy bớt giận.”

Tô Thanh choáng váng.

Nếu nói vừa rồi, nàng đối Tấn Vương điện hạ vẫn còn có một chút ảo tưởng, như vậy hiện tại, mộng đẹp của nàng hoàn toàn bị đánh nát, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể dựng lại.

Nàng suy nghĩ vô số lần, nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không tin được trong mắt Tấn vương điện hạ, mình là loại người này… Hoa si, bao cỏ, phế vật… Nhưng danh từ đó không phải được dùng cho Tô Lạc hay sao? Sao sẽ dán đến trên người nàng?

Tô Thanh muốn khóc, lại phát hiện đầu óc mình mơ hồ, một giọt nước mắt cũng không rơi được, chỉ cảm thấy ngơ ngác, ngốc ngốc, không khí xung quanh làm nàng cảm thấy hít thở không thông, áp lực, dường như muốn ngất xỉu.

Nàng ngơ ngác ngóng nhìn Tấn Vương điện hạ, đối phương lại coi nàng như giày rách, trong mắt hắn, mình không là cái gì hết… Mà nàng vừa rồi thế nhưng còn hy vọng xa vời, hy vọng người nam nhân lãnh khốc vô tình này vừa gặp đã thương.

Ha ha, mình quả nhiên quá ngu xuẩn, quá tự cho là đúng, nam nhân như vậy, sao có thể sẽ vì một nữ nhân mà dừng lại chứ? Sao có thể!

Nam Cung Lưu Vân keo kiệt đến mức ngay cả một ánh mắt cũng không cho Tô Thanh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tô Tử An.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.