Chương trước
Chương sau
Cũng đúng, hiện tại Tô Vãn giống như con heo, sao có thể là người mà Tấn Vương điện hạ muốn tìm được? Nếu Tấn Vương điện hạ thật sự chọn Tô Vãn, quả thực là… Mắt bị mù!

Tô Tử An ghét bỏ phất tay: “Mau kéo nàng đi, chỉ nhìn đã thấy xui xẻo.”

“Cha!” Tô Vãn tức khắc nước mắt cuồn cuộn, tránh thoát tay của nha hoàn ôm lấy đùi của Tô Tử An: “Cha cứu mạng, Cha! Nữ nhi mỗi ngày chỉ uống nước, nhưng không biết vì sao lại béo thành như vậy, ngài mau ngẫm biện pháp cứu nữ nhi đi, cha!”

Tô Vãn thật sự không hiểu, nàng căn bản không hề ăn cơm, sao lại biến thành dáng vẻ như thế này.

Bây giờ thật vất vả mới có thể thấy được ánh mặt trời, mới có thể nhìn thấy phụ thân, nàng sao có thể mất đi cơ hội này chứ? Bằng không đời này của nàng chắc chắn là hết rồi!

Tô Tử An không vui, nhíu mày nói: “Tấn Vương điện hạ đang ở đây, ngươi sống yên ổn chút, người tới, dẫn nàng đi.”

Nếu không phải là người điện hạ muốn tìm, hắn đương nhiên không cần khách khí. Huống chi Tô Vãn… Nhớ tới lúc tràng lửa lớn kia, hắn liền hận không thể trực tiếp bóp chết đứa con gái làm hắn mất mặt xấu hổ này.

Tô Vãn thật vất vả mới có thể bị thả ra, sao sẽ dễ dàng từ bỏ chứ? Chỉ thấy nàng gắt gao ôm lấy Tô Tử An, nghe thấy Tấn Vương điện hạ đang ở đây, nàng xoay người về phía Tấn Vương khóc lóc kể lể nói: “Điện hạ, cầu xin ngài khuyên nhủ phụ thân đại nhân, thỉnh một vị luyện dược sư đến trị liệu cho ta, ta thật sự chịu không nổi, cầu xin ngài.”

Nam Cung Lưu Vân rốt cuộc cũng đặt chén trà xuống, cười như không cười, nhướng mày: “Vị này chính là?”

Tô Tử An cười gượng nói: “Làm điện hạ chê cười, vị này chính là Tô Vãn, con thứ ba của mạt tướng, chỉ là trước đó vài ngày có chút chuyện, cho nên… Người tới, dẫn tam tiểu thư đi!”

Tô Tử An ra lệnh một tiếng, tức khắc đã có một đám nô bộc ba chân bốn cẳng kéo Tô Vãn xuống.

Tô phủ tam cô nương… Trong đầu Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên hiện lên một bóng đen thâm sâu, hắn chậm rãi giơ tay: “Chậm đã.”

Chỉ một câu nhẹ nhàng đã khiến cho những hạ nhân hung thần ác sát đó dừng lại, bọn họ buông Tô Vãn ra, nghi hoặc nhìn Tấn Vương điện hạ.

Tô Vãn thoát ly khống chế của những người này, biết ngay cả phụ thân cũng không đáng tin, vì thế nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ Nam Cung Lưu Vân, quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào: “Điện hạ cứu mạng, cầu điện hạ cứu mạng!”

Lúc này, mọi người đều xem đến trợn tròn mắt, chẳng lẽ Tấn Vương điện hạ thật sự có hứng thú với Tô Vãn tàn hoa bại liễu, béo như con heo này sao?

Nếu việc này là thật, vậy khẩu vị của Tấn Vương điện hạ cũng quá nặng...

Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung đến trên mặt Nam Cung Lưu Vân, nhìn hắn không hề chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua bất kì tin tức nào.

Nam Cung Lưu Vân bình thản nhìn Tô Vãn, một đôi mắt đẹp cất dấu tà ác và mị hoặc: “Hửm? Có người hại ngươi?”

“Đúng vậy! Có người hạ độc trong đồ ăn của ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không béo thành như vậy chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, điện hạ, cầu xin ngài nói tốt với phụ thân ta vài câu, một câu của ngài, so với một vạn câu của ta đều mạnh hơn.”

Tô Vãn nước mắt mông lung, nước mắt như suối, chỉ tiếc hiện tại nàng không có chút cảm giác xinh đẹp nào, xứng với thân hình béo ụt ịt kia, càng xem càng làm người ta hết muốn ăn.

Nhưng Tấn Vương điện hạ lại không chê, ngược lại còn cười.

Nam Cung Lưu Vân gõ gõ từng cái vào ghế, hắn cười như không cười nhướng mày: “Nói không chừng là ngươi đã làm sai chuyện, nên bị quả báo thì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.