Muốn trở thành cường giả vang danh thế giới, nàng cần không ngừng mạnh lên, không ngừng vượt qua chính mình, như vậy mới có thể đứng đầu đám cường giả, mới có thể ngồi trên đỉnh cao.
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh như bằng sương, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Thanh: “Sinh tử chiến? Tô Thanh, ngươi có chắc là ngươi quyết định đúng không?"
Sinh tử chiến, một khi đã leo lên lôi đài, một bên không chết thì sẽ không phân được thắng bại, cho dù nhận thua cũng không được. Đây là chiến đấu đến chết.
Vậy nên trừ khi là thâm cừu đại hận, nếu không thì không ai muốn kí lập giao ước sinh tử, bước lên lôi đài sinh tử.
Nhưng Tô Thanh mở miệng đòi sinh tử chiến, không chừa cho nhau con đường sống. Có thể thấy oán hận trong lòng nàng sâu bao nhiêu.
Giọng nói của Tô Thanh tựa hàn băng, lạnh đến thấu xương: “Người không nghe lầm đâu. Ta đúng là hạ chiến thư cho người, sinh tử chiến thư, ngươi có dám tiếp nhận không?
“Ha…” Nam Cung Lưu Vân cười nhạo thành tiếng. “Một vị võ giả cấp bốn hướng võ giả cấp ba hạ sinh tử chiến thư, còn làm như hợp tình hợp lí. Thật thú vị, rất buồn cười. Lời nói của ngươi không biết biết xấu hổ như vậy, bổn vương thật tình cũng không biết làm sao xấu hổ giùm ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân miệng lưỡi sắc bén, lời nói khiến Tô Thanh tức khắc đỏ mặt. Nàng quay mặt đi chỗ khác, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164582/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.