Bắc Thần Ảnh không biết từ đâu ra chui ra, làm mặt quỷ với Tô Lạc: “Ngươi đừng sợ, Nam Cung bơi rất giỏi, dù Long vương gia có thỉnh ngươi đi Thủy Tinh Cung làm khách, Nam Cung cũng sẽ vớt ngươi về”
Tô Lạc tò mò mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Tinh lực của một người tóm lại là hữu hạn, nhưng hắn cái gì cũng biết? Cái gì cũng đều tinh thông?
Nam Cung Lưu Vân đắc ý mà nhướng mày, khụ hai tiếng, kiềm xuống đắc ý bên môi: “Đừng nói chuyện vô nghĩa với hắn, đi thôi, dẫn ngươi đi chơi.”
Nhìn bộ dáng đắc ý kia của hắn, trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên hiện lên những lời mới vừa rồi Bắc Thần Ảnh đã nói.
Bắc Thần Ảnh nói, từ gặp được ngươi, hắn cả người đều thay đổi, trở nên có sức sống hơn nhiều.
Nam Cung Lưu Vân như vậy là đã có sức sống hơn rồi sao? Như vậy khi còn nhỏ hắn… Trong đầu hiện lên tình cảnh một đứa bé trai khuôn mặt trắng trẻo tinh tế như ngọc, mặt nhỏ lúc nào cũng căng thẳng phong tỏa bản thân trong thế giới đen tối, ngực Tô Lạc bỗng nhiên đau xót, thần sắc đọng lại.
“Sao vậy?” Nam Cung Lưu Vân nhận thấy được nàng có sự khác biệt, hơi khẩn trương hỏi.
Chỉ như vậy, cũng làm người cao quý đạm mạc như hắn khẩn trương sao? Tô Lạc không đáp lời, chuyển đề tài, mi mắt cong cong, nhìn hắn tươi cười trong trẻo: “Ngươi muốn dẫn ta đi chơi cái gì?”
Đúng lúc này chờ, Ám Dạ Minh đang ngồi trước sương án chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164555/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.