Chương trước
Chương sau
Đây là dấu hiệu cá cắn câu.

Tô Lạc liên tục vui mừng trong lòng, nàng mạnh mẽ nhấc cần câu, ngước mắt nhìn đã thấy một con Tử Kinh Ngư đuôi tím đang vùng vẫy treo ở đó!

Một con Tử Kinh Ngư dài cỡ bàn tay, giống như cá trích.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, con Tử Kinh Ngư treo trên mặt nước này không những không có vùng vẫy giãy giụa mà con ăn mồi câu rất ngon lành.

Tô Lạc dùng sức vung, nháy mắt đã vung con Tử Kinh Ngư lên bờ, sau đó hứng thú tăng lên bắt lấy vật nhỏ vẫn không ngừng ăn mồi kia.

Người chết vì tiền chim chết vì mồi, con cá nhỏ cũng giống vậy.

Tử Kinh Ngư lúc này hình như mới lấy lại tinh thần, xoay người ngơ ngác nhìn mặt biển cách đó không xa, lại nhìn người đang bắt mình, tức khắc giãy giụa không ngừng.

Tô Lạc cười hì hì chọt đầu nó: “Nha, bây giờ mới biết giãy giụa hả? Chậm rồi cưng.”

Nói xong, nàng đã ném con Tử Kinh Ngư hai mắt đẫm lệ mông lung này vào trong thùng gỗ nhỏ.

Cũng không biết Bắc Thần Ảnh có phải cố ý hay không, phân phối cho Nam Cung cái thùng thật lớn, nhưng lại cho nàng cái thùng gỗ nhỏ cho con nít chơi này, chính là loại thùng chứa không được bao nhiêu con.

Tô Lạc lần đầu tiên câu được cá, không khỏi có chút hưng phấn, nhìn chằm chằm con Tử Kinh Ngư kia, quả thực yêu thích không chịu buông tay.

Đang lúc Tô Lạc mặt mày hớn hở nói bí quyết cho Nam Cung Lưu Vân thì, cách đó không xa, một đám người bao quanh Nam Cung Lưu Tuyệt đi đến.

Thái tử chắp tay ở phía sau, lạnh lùng liếc xéo Tô Lạc, khóe miệng gợi lên, cười lạnh ra tiếng: “Ây chà, thật đúng là để ngươi câu được một con Tử Kinh Ngư, ghê gớm thật, còn tưởng rằng đến chết ngươi cũng không câu được con nào!"

Tô Lạc có chút không biết nên nói gì, liếc mắt nhìn vị Thái Tử điện hạ này. Nàng thật sự không hiểu, mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, hắn còn tới tìm mắng làm gì?

Tô Lạc mặc kệ hắn, gỡ mồi câu ra, lại gắn một mồi câu khác vào.

Nam Cung Lưu Tuyệt thấy Tô Lạc không để ý tới hắn, trong lòng càng tức giận, hừ lạnh thật mạnh nói: “Nha đầu thúi, đến nông nỗi này còn giả vờ thanh cao, đến lúc đó xem ngươi chết như thế nào!”

“Hả?” Tô Lạc thong thả ung dung nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu đùa nghịch mồi câu, mồi câu có chút ướt, bỏ lên rồi lại rớt ra ngoài, xem ra phải phơi khô mới mắc vào được.

“Ngươi không biết hả? Sau khi trở lại sư môn, Lam Hải đại sư đã đưa linh đan diệu dược như đưa kẹo cho vị Nhị tỷ kia của ngươi, không tới một tháng, nói không chừng nàng đã thăng cấp đến cấp năm, đến lúc đó, cấp ba nho nhỏ như ngươi còn mơ đến việc đánh thắng nàng sao? Sinh tử chiến, sinh tử chiến, không phải sống thì là chết, ngươi cho rằng ngươi còn có mạng để sống hả?” Thái tử cười đắc ý vô cùng.

Hai vị cô nương của Tô gia hẹn ước sinh tử chiến, chuyện này bị đồn khắp đế đô, bây giờ không có người nào không biết.

Tuy rằng Tô Lạc từ phế vật đến cấp ba khiến rất nhiều người kinh ngạc, nhưng dường như tất cả mọi người đều nhất trí xem trọng Tô Thanh.

Tô Lạc nhẹ nhàng thoải mái ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Nhưng trong lòng nàng lại âm thầm cảnh giác. Nàng vốn đã nghĩ đến chuyện tu vi của Tô Thanh sẽ tăng mạnh trong một tháng này, nhưng lại không dự đoán được sư phụ của nàng coi trọng nàng như vậy, thi đấu một tháng sau… Nàng thật sự có thể đánh thắng sao?

Nam Cung Lưu Tuyệt thấy Tô Lạc rũ mắt trầm tư, tức khắc vui sướng vô cùng, nhướng mày châm chọc cười lạnh: “Nha đầu thúi, bây giờ biết sợ rồi sao?”

Tô Lạc ngước mắt, tầm mắt nhàn nhạt rơi xuống trên người hắn, hơi nhíu mày: “Thái Tử điện hạ bớt thời giờ lại đây là vì muốn báo cho ta chuyện này sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.