Thái tử đào cái bẫy này, lòng tràn đầy hy vọng cho rằng Bắc Thần Ảnh sẽ mắc mưu. Thái tử có thể mượn cơ hội này mỉa mai hắn chứ không phải lần nào cũng bị hắn châm chọc trước. Đáng tiếc, Bắc Thần Ảnh không mắc lừa.
Thái tử tức giận đến mức huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch, giọng căm hận gầm lên: “Cút!”
Bắc Thần Ảnh lại cầm con Tử Kinh Ngư diễu võ dương oai trước mặt Thái tử: “Đấu võ mồm thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì dùng thực lực nói chuyện, ngươi cũng câu một con cho ta xem.”
Tô Lạc thấy hai người lại cãi nhau, có chút bất đắc dĩ đỡ trán, lắc đầu, nàng lấy mồi câu ra gắn vào, lại vứt cần câu vào nước biển.
Bên kia, Bắc Thần Ảnh và Thái tử còn chưa cãi xong, bên này lại có tiếng kinh hô.
“Trời ạ! Lại rung, cần câu lại rung!”
“Không có khả năng! Tại sao lại như vậy? Tử Kinh Ngư không phải rất khó câu sao?”
“Chẳng lẽ năm nay Tử Kinh Ngư đặc biệt ngu? Đặc biệt dễ dàng cắn câu?”
“Ngươi mới đặc biệt ngu! Ngươi mới câu xong đó, sao lại choáng váng rồi? Rõ ràng chúng nó nhanh như ăn trộm vậy, bắt mãi không được!”
“Nhưng mà… Nhưng mà không đúng, Tô Tứ cô nương rõ ràng câu rất đơn giản!”
“Vậy ngươi xem Thái tử có câu được Tử Kinh Ngư không?”
Nam Cung Lưu Tuyệt tức khắc dừng cãi nhau, nhìn về hướng Tô Lạc, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng kéo cần câu lên, lại là một con Tử Kinh Ngư tung tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164528/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.