Chương trước
Chương sau
Tô Lạc cười nhẹ, lại nhẹ nhàng ném cần câu xuống biển.

Lúc này, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm cần câu của Tô Lạc, từng đôi mắt kia hận không thể đâm thủng mặt biển thành một cái động.

Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều ánh mắt đó, đôi tay của Tô Lạc vẫn vững như đá, không có chút luống cuống nào khi bị người chú ý.

“Có.” Tô Lạc mừng thầm trong lòng, tiện tay vớt lên, lại là một con Tử Kinh Ngư tung tăng nhảy nhót.

Lần này, thời gian vẫn như cũ không vượt qua nửa phút. Thật giống như Tử Kinh Ngư đã sớm ở dưới đáy biển chờ Tô Lạc đến câu vậy, tốc độ nhanh vô cùng.

Ám Dạ Minh nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhanh, quả thực là quá nhanh.

Phản ứng của Lam Tuyển càng thêm rõ ràng, hắn ngơ ngác nhìn Tô Lạc, hai mắt toàn là khó có thể tin, lúc này hắn quả thực không biết nên làm gì.

Người khác nói hắn không tin, nhưng bây giờ hắn chính mắt nhìn thấy Tô Lạc bỏ cần câu xuống, chỉ trong thời gian ngắn đã kéo lên một con Tử Kinh Ngư, giống như có vô số con Tử Kinh Ngư đang cố gắng cướp cần câu của Tô Lạc vậy.

Quả thực giống như những con Tử Kinh Ngư kia là do nhà nàng nuôi.

Nha đầu này… Quá thần kỳ!

Lam Tuyển vốn còn có khá nhiều nghi ngờ với Tô Lạc, lúc này lại dùng ánh mắt sùng bái thậm chí cúng bái nhìn chằm chằm nàng, hận không thể nhào lên ôm đùi hỏi nàng rốt cuộc câu như thế nào.

Tô Lạc lại kéo lên một con Tử Kinh Ngư, xung quanh đều sôi trào, tất cả đều yên tĩnh, ai cũng dùng ánh mắt như đang nhìn thần thánh nhìn Tô Lạc, tất cả đều nín thở, thật cẩn thận nhìn chằm chằm nàng.

Tô Lạc bị ánh mắt này nhìn đến mức đáy lòng có chút nổi da gà, nàng âm thầm phỏng đoán, có phải mình đã quá nổi bật hay không?

Thấy Bắc Thần Ảnh muốn đi lên, Lam Tuyển đi trước một bước cao hứng phấn chấn nhào lên lấy con Tử Kinh Ngư đang giẫy giụa tứ tung kia ra khỏi cần câu, cười hì hì với Tô Lạc: “Tẩu tử, nói cho ta biết đi, cái cần câu này có huyền bí gì đúng không?”

Không chỉ một mình Lam Tuyển có nghi vấn này, lúc này, tất cả mọi người ở đây đều có nghi vấn này, vì thế, khi những lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung đến trên người nàng, mấy đôi mắt trong sáng đáng thương kia tập trung ở một chỗ có lực sát thương rất lớn nha.

“Khụ khụ.” Tô Lạc đặt tay ở bên môi, khụ một tiếng, tùy tay đưa cần câu cho Lam Tuyển: “Nếu không ngươi thử xem?”

Huyền bí nằm ở mồi câu cá, mà lúc ấy chính tay Lam Tuyển đưa mồi câu cá cho mình, cho nên Tô Lạc thực chắc chắn Lam Tuyển tuyệt đối sẽ không chú ý đến vấn đề mồi câu.

Lam Tuyển không ngờ Tô Lạc dứt khoát như thế, hắn nửa tin nửa ngờ nhận lấy cần câu, đánh giá từ trên xuống dưới, lại nghi ngờ nhìn Tô Lạc một cái.

Tô Lạc nhún vai: “Ngươi không tin năng lực câu cá của ta mà đúng không? Cảm thấy huyền bí nằm trong cần câu này sao? Chính mình câu thử sẽ biết thôi.”

Lam Tuyển thật đúng là nghe lời, lấy ra mồi câu tùy thân mang theo, thật cẩn thận đặt xuống mặt đất, trộm nhìn Tô Lạc một cái, nhìn không ra biểu cảm trên mặt nàng, lại nghĩ nghĩ một chút, sau đó hết sức chuyên chú ném cần câu vào trong biển.

Theo động tác của Lam Tuyển, tầm mắt của tất cả mọi người đều dán vào cái cần câu nho nhỏ kia

Nếu thật sự có thể câu được, như vậy cần câu này… dường như tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cái cần câu kia, hận không thể cướp được cần câu kia ngay lập tức.

Bởi vì nếu có thể chứng minh đây thực sự là vấn đề của cần câu, như vậy không hề nghi ngờ, cần câu này tuyệt đối trong nháy mắt sẽ trở thành Thần Khí, trở thành mục tiêu tranh đoạt của các thế lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.