Dao Trì tiên tử trong nháy mắt cả khuôn mặt cứng đờ, nhưng nàng vẫn bảo trì độ cong khóe miệng như cũ, tươi cười sáng lạn như hoa, tựa hồ chuyện không thoải mái trên du thuyền chưa bao giờ xảy ra.
“Tam sư huynh sẽ không trách móc Dao Dao thất lễ dung không? Nếu là như thế, Dao Dao tiên tử liền xin lỗi Tô cô nương.” Khóe miệng Dao Trì tiên tử hàm chứa ý cười nhàn nhạt, thần sắc tự nhiên.
Phảng phất nàng vẫn là Dao Trì tiên tử siêu phàm thoát tục kia. Hắn vẫn là tam sư huynh cưng chiều nàng.
Nam Cung Lưu Vân cười như không cười mà nhìn nàng một cái, lại không nói chuyện.
Tô Lạc thấy vậy, trong lòng lại hiện lên một tia đề phòng.
Nếu Dao Trì tiên tử vẫn như cũ điềm đạm đáng yêu trang nhu nhược bạch liên hoa, vậy thì dễ đối phó.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng có thể bình ổn cảm xúc, một bộ dạng bình thản không gợn sóng, bộ dáng như không có việc gì, vẫn là Dao Trì tiên tử siêu phàm thoát tục không dính khói lửa phàm tục mà Tô Lạc gặp ban đầu.
Ẩn nhẫn như vậy, tâm kế như vậy, thật sự là khiến người khác phải kiêng kị.
Nghĩ đến chuyện trên du thuyền, có thể kích thích nàng bại lộ bản tính, có thể thấy được lời nói kia của Nam Cung Lưu Vân kích thích nàng nghiêm trọng đến mức nào, nhưng mà nếu sau này còn muốn nhìn lại bộ dáng thất thố của nàng thì hơi khó khăn.
Thái tử khẽ cắn môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164482/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.