Chương trước
Chương sau
Ở tuổi tác như vậy, có thực lực như vậy… Dao Trì tiên tử híp đôi mắt lại, hai đấm nắm chặt.

Nam nhân như vậy, nàng sao có thể sẽ dễ dàng từ bỏ? Không, cho dù chết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ tình yêu với hắn, những người cản trở nàng…

Dao Trì tiên tử lẳng lặng liếc nhìn Tô Lạc một cái, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia sát ý lạnh băng! 

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa điện phong ấn mà đám người Thái tử tập hợp mọi lực lượng đều không thể mảy maylay động lại bị Nam Cung Lưu Vân lấy sức của một người mở ra.

So sánh với nhau, thực lực của hai bên có thể thấy rõ.

Thần sắc của Thái Tử điện hạ có chút cứng đờ, mắt thấy Tử Ngư Điện chậm rãi mở ra, hắn nhìn Lý Ngạo Thiên ra hiệu, Lý Ngạo Thiên dừng một chút, tiện đà hơi gật đầu. 

Không đợi Nam Cung Lưu Vân thu chưởng, Thái Tử điện hạ đem toàn thân linh lực ngưng tụ đến hai chân, thân mình giống như con ngựa hoang thoát cương bỗng nhiên chạy thẳng vào bên trong điện.

Lý Ngạo Thiên cũng là như thế, nhưng mà hắn vẫn kéo Dao Trì tiên tử một chút, thuận tay đem nàng mang vào.

“Ta khinh!” Bắc Thần Ảnh thầm mắng một câu: “Đây là loại người gì chứ! Chính mình không mở phong ấn thì thôi, thỉnh Nam Cung mở ra, bọn họ lại chạy nhanh như vậy.” 

Ám Dạ Minh quét hắn liếc mắt một cái: “Không cần nhiều lời, chúng ta cũng chạy nhanh vào đi thôi, nếu là đã muộn, Tử Ngư thủy tinh kia bị bọn họ tìm được thì thật không tốt.”

Lam Tuyển vội vàng gật đầu: “Bảo vật khác không nói đến, nhưng Tử Ngư thủy tinh kia chúng ta như thế nào đều phải lấy được!”

“Vèo!” 

“Vèo!”

“Vèo!”

Ba bóng người nhanh chóng chạy vào nội điện, nhưng mà rất nhanh bọn họ liền cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại, Nam Cung và Tô Lạc không thấy đâu. 

“Sao lại thế này?” Bắc Thần Ảnh gấp đến độ ướng vào đám đông la lên.

Lúc này, dòng người mãnh liệt không ngừng chạy vào trong Tử Ngư Điện, một đám đỏ mắt chạy về phía trước, sợ vào muộn thì bảo bối đã bị người cầm đi mất, bộ dáng giành giật từng giây dữ dằn liều mạng kia quả thực không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Thật vất vả chờ đám người điên khùng kia chạy qua, Bắc Thần Ảnh ba người mới nhìn đến hai người khoan thai đến muộn kia. 

Bắc Thần Ảnh gấp đến độ mau bốc khói, vội vã ồn ào: “Tấn Vương điện hạ, sao ngươi lại nhàn nhã bình tĩnh như vậy? Chậm nữa là Tử Ngư thủy tinh cũng không có!”

Tử Ngư thủy tinh là cái gì? Vì sao tất cả mọi người đều tranh đoạt nó?

Nghe nói mỗi một lần Tử Ngư Điện mở ra đều sẽ có một vật Tử Ngư bảo bối. 

Tử Ngư bảo bối này không có bản lĩnh khác, nhưng nó biết phun tinh thạch.

Giống như tằm sẽ nhả tơ, gà mái sẽ đẻ trứng vậy, con Tử Ngư này sẽ phun tinh thạch, hơn nữa không phải một ngày một viên, mà là dựa theo ba bữa cơm, một ngày ba viên. Nếu lấy được Tử Ngư thủy tinh, như vậy sau này không cần lo lắng tinh thạch nữa.

Hơn nữa nó phun tinh thạch cũng không có quy luật, nghe nói hoàn toàn dựa vào vận khí và nhân phẩm, nếu là nhân phẩm bùng nổ, phun ra tinh thạch màu tím cũng không phải không có khả năng! 

Thọ mệnh của con Tử Ngư này cũng chỉ có một trăm năm, chờ đến khi Tử Ngư Điện mở ra, Tử Ngư tiền nhiệm sẽ hoàn thành sứ mệnh vinh quang xuất ngũ

Cứ việc như thế, Tử Ngư vẫn luôn là mục tiêu mà mọi thế lực muốn cướp lấy.

Bắc Thần Ảnh nóng nảy, Tô Lạc có thể lý giải. 

Nhưng Nam Cung Lưu Vân một chút cũng không vội, hắn nhàn nhạt nhướng mày, bình tĩnh khoan thai, dùng bốn chữ đuổi Bắc Thần Ảnh đi: “Các ngươi đi trước.”

“Vậy còn ngươi?” Bắc Thần Ảnh lớn tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ  ba người các ngươi còn đánh không lại mấy tên phế vật kia?” Nam Cung Lưu Vân tà cười, nhướng mày nhìn Bắc Thần Ảnh. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.