Cái tô bự màu xanh biếc này có chứa đầy tinh thạch.
Đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh biếc… Màu nào cũng có!
Hơn nữa còn là một bát to đầy ắp!
Tô Lạc thấy vậy không khỏi hít một hơi.
Những viên tinh thạch tỏa ra ánh sáng bảy màu này không hề thiếu tinh thạch xanh lá và xanh biếc, ở bên ngoài sẽ trân quý đến mức độ nào? Ngẫm lại chính mình cực cực khổ khổ đổ thạch, cũng chỉ đổ được nhiều nhất là mười viên mà thôi.
Tầm mắt Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm cái tô to này, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tinh thạch bên trong tô, đám tinh thạch này ước chừng cũng phải mấy trăm viên nhỉ? Nếu lấy ra ngoài, cơ hồ có thể gây chấn động mạnh.
Lúc này Tô Lạc có chút ngốc ngốc, giống như một tên ăn mày đã đến lúc khốn cùng đột nhiên nhìn thấy trước mắt mình là nguyên một phòng đầy ắp vàng, hơn nữa có thể tùy ý sử dụng, sao lại có thể không hưng phấn được chứ?
Tiện đà, tầm mắt Tô Lạc rơi xuống trên người con cá màu tím kia.
Vật nhỏ cỡ bàn tay này… không phải là cái nàng đang nghĩ đến đó chứ?
“Tử Ngư thủy tinh?” Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân khẽ biến, kinh hô ra tiếng.
Tử Ngư thủy tinh mà trong thiên hạ vô số người tha thiết ước mơ, cứ đột ngột không hề báo trước mà xuất hiện như vậy.
Tô Lạc không khỏi hít một hơi.
Nàng vừa rồi chỉ suy đoán nho nhỏ một chút, không ngờ tới thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164459/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.