Có thể tưởng tượng, tối qua hắn chịu nội thương và ngoại thương nặng như vậy, lại thêm bệnh tình tái phát, cộng thêm với sóng to gió lớn...rồi để trúng độc, tại sao hắn phải nếm trải nhiều loại độc như vậy.
Còn nàng? Lúc đó nàng đang làm gì?
Tô Lạc nghĩ tới điều này, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Tối qua cũng ở trong sóng to gió lớn như vậy, nhưng nàng lại đang ngủ say.
Có thể tượng tượng, hắn rất khó khăn di chuyển với thân thể trọng thương mải miết đuổi theo sau, nhưng vẫn liều mạng trong biến lớn, không ngừng chạy về hướng nàng, còn nàng lại thoải mái chìm trong giấc mộng...
Nghĩ tới đó, Tô Lạc hổ thẹn tới mức muốn quỳ phục trước mặt hắn.
Nam Cung Lưu Vân nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Tô Lạc, khóe miệng cong lên: “Bây giờ biết sai rồi chứ!”
Tô Lạc không nói gì, ra sức gật đầu.
Nam Cung Lưu Vân nhìn cô vẫy tay: “Qua đây.”
Tô Lạc lật đật chạy lại, ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nàng hiền dịu, ngoan ngoãn như vậy.
Nam Cung Lưu Vân đưa tay ra khẽ xoa đầu hắn: “Biết phải làm gì chưa?”
“Hả?” Tô Lạc tỏ ra không hiểu?
Nam Cung Lưu Vân nghiên đầu nhìn cô, rồi tìm sẵn một chỗ thỏa mái trên giường, lãnh đạm nói với Tô Lạc: “Bây giờ bổn vương đói rồi.”
Ánh mắt của Tô Lạc nhìn thấy rõ vết thương trên ngực hắn.
Sau khi tán thuốc cầm máu, máu đã ngừng chảy, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164395/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.