Bọn họ nhìn thấy độ cong duyên dáng như ẩn như hiện của ngũ tiểu thư nhà mình, mông trắng như tuyết... Nhất thời toàn bộ đều ngu ngốc!
Cảm giác được những ánh mắt cực nóng xung quanh đang nhìn mình, lúc này, Tô Khê vừa đau vừa giận, nước mắt liên tục rơi xuống: “Tô Lạc, ta muốn giết ngươi, giết chết ngươi!”
Một tay nàng vung vẩy roi da muốn giết Tô Lạc, một tay che lại cảnh xuân bị hở ra ở vùng mông tuyết trắng, nhìn vô cùng vội vàng.
Tô Tĩnh Vũ nhịn đau nhức ỡ vùng cổ, kéo áo khoác ngoài xuống, lúng ta lúng túng che lại người Tô Khê. Nếu như động tác của hắn chậm một chút, Tô Khê đã bị người hầu nhìn thấy hết.
Tô Lạc từ trên cao nhìn xuống, miệt thị mà cúi xuống nhìn Tô Khê, lạnh lùng cười, thanh âm lạnh băng như sương: “Dựa vào ngươi? Ngươi cũng xứng sao?”
Tô Khê lập tức nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, hận không thể nhào lên xé nàng thành từng mảnh nhỏ.
Đáng ghét! Thật đáng ghét!
Giờ phút này, Tô Khê hối hận.
Còn nhớ nửa năm trước, Tô Lạc vẫn là đồ bẩn thỉu phế vật, mà mình lại là tiểu thiên tài ai cũng hâm mộ.
Nhưng bây giờ, Tô Lạc lại giẫm đạp nàng, miệt thị nhìn nàng, châm chọc mỉa mai nàng.
Nếu thời gian có thể quay lại một lần, nhất định Tô Khê sẽ bóp chết Tô Lạc trước.
Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đáng giận của Tô Lạc đang mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164225/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.