“Nữ nhi không dám.” Tô Lạc đứng thẳng tắp, khóe miệng vẽ nên một nụ cười như có như không, đôi mắt trắng đen phân rõ ràng vẫn không lay động, mang theo ý cười nhìn Tô Tử An.
Trên miệng nói không dám nhưng tư thái lại cao ngạo không có nửa phần mềm yếu.
Trong lòng Tô Tử An tức giận cực điểm, nhưng lý trí nói với hắn. Việc hắn tức giận đối với người khác hữu dụng, còn đối với nha đầu thúi trước mặt này, một chút tác dụng cũng không có.
Lại hít sâu vài hơi, Tô Tử An đem cảm xúc muốn bùng phát bên trong người đè nén xuống.
“Được rồi, việc này dừng ở đây.” Tô Tử An không kiên nhẫn mà ngăn cản Tô Lạc, nhíu mày hỏi: “Con chó con kia là như thế nào?”
Trong lòng Tô Lạc hiểu rõ, khóe miệng nàng giương lên một nụ cười mỉa mải.
Trọng điểm tới rồi.
Mục đích thực sự của Tô Tử An là đây.
Hắn đầu tiên là trách cứ nàng một trận, đem tội lỗi đổ lên đầu nàng. Tiếp theo sẽ đưa ra yêu cầu, như vậy nàng sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Âm mưu hay, thủ đoạn ghê gớm. Nếu là một cô nương chưa hiểu việc đời, nàng còn không bị thủ đoạn này của Tô Tử An làm cho đầu váng mắt hoa sao?
Chỉ tiếc hắn diễn kịch rất đạt, nhưng lại gặp phải chính mình, dầu muối đều không thấm, cũng không còn cách nào khác.
Tô Lạc đạm đạm cười: “Chó con? A, phụ thân đang nói đến linh sủng của nữ nhi?”
“Phải, nó từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164219/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.